Ngày hôm sau sau khi đứng dậy rửa mặt chải đầu, Du Như Băng thậm chí còn không ăn sáng, sau khi chào hỏi đồng đội đã nhanh chóng chạy đi tìm tổ chương trình, hỏi điện thoại di động của mình, cho biết bản thân đang có việc vô cùng gấp rút, phải sử dụng điện thoại một chút.
Những người trong tổ chương trình xem như hiểu biết vị bà nội giang này, thấy dáng vẻ cô ấy trông như vô cùng lo lắng, liền trả điện thoại cho cô ấy, cũng cho cô ấy thời gian mười phút để giải quyết.
Du Như Băng lịch sự nói tiếng cảm ơn, tìm một góc chết của camera, rồi gọi điện thoại cho Đường Hàn Thu.
Đường Hàn Thu đang đứng trước tủ suy nghĩ xem hôm nay phải mặc gì đi làm, điện thoại trên tủ đầu giường đột nhiên vang lên, cô quay lại nhìn, trên màn hình hiện lên tên của Du Như Băng, trong lòng không khỏi cảm thấy nghi ngờ.
Mới sáng sớm cô ấy gọi điện thoại qua đây làm gì?
Đường Hàn Thu bắt máy, Du Như Băng vui mừng gọi một tiếng: "Thu Thu chị ở đây nha, quá tốt!"
Đường Hàn Thu cầm điện thoại di động trở lại tủ, tiếp tục chọn quần áo: "Ừm, làm sao vậy?"
Thời gian quý giá, Du Như Băng cũng không nói quá nhiều điều vô nghĩa, trực tiếp nói chuyện hôm qua mình đã kích hoạt hệ thống sửa lỗi, còn cả những gì 008 đã nói với bản thân, rõ ràng rành mạch nói hết cho cô biết.
Tay đang chọn quần áo của Đường Hàn Thu dừng lại một chút, hơi cau mày: "Trong vòng năm mét?"
"Đúng vậy," Du Như Băng cầm điện thoại, nói chắc chắn, "Nếu Cầu Vân Lập xuất hiện trong phạm vi cách em năm mét, đoán chừng em phải lạnh luôn mất, Thu Thu cứu em!"
Đường Hàn Thu nhíu mày, rơi vào suy nghĩ miên man.
Chưa từng nghĩ tới còn có nhiều loại hệ thống như vậy, mà hệ thống sửa lỗi này lại thực sự có thể kiểm soát được cơ thể con người nữa......
Vậy để giải quyết vấn đề này, thì chỉ có hai cách: Cầu Vân Lập có thể ngoan ngoãn ở nhà không đi ra ngoài, và đánh gãy chân hắn để giữ hắn không thể đi ra ngoài.
Nhưng nhìn vào tình hình thực tế xem ra, hai phương pháp này đều không thể thực hiện được.
Cầu Vân Lập đến Phong Đình đã lâu, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, nhất định hắn sẽ tiếp quản Phong Đình, cho nên hắn không thể ngoan ngoãn ở nhà không đi ra ngoài được.
Chưa nói đến việc đánh gãy chân hắn, xã hội pháp trị không thể làm được.
Có quá nhiều gông cùm xiềng xích, cô đột nhiên cảm thấy đau lòng lại lo lắng cho Du Như Băng.
Đau lòng cô ấy phải chịu quá nhiều giày vò của hệ thống vì bị liên lụy bởi chính bản thân mình, lo lắng sẽ có điều gì đó xảy ra với cô ấy trong hệ thống sửa lỗi này.
Bị kiểm soát cơ thể......!Vậy chứng minh cho làm gì cũng không thể đoán trước, những gì sẽ xảy ra với Cầu Vân Lập cũng không cách nào đoán trước được.
Du Như Băng thấy cô không nói lời nào, chính mình cũng im lặng một lúc, sau đó nói: "Mặc dù em cũng nghĩ rất khó cứu......"
Đường Hàn Thu chung quy vẫn phải bận rộn với sự nghiệp của mình, không thể ở cùng với cô ấy mỗi ngày, trông chừng cô ấy.
Cô ấy vừa nhớ lại những gì 008 đã nói với mình, vừa nói: "Cái này có số lần giới hạn, còn hạn chế về thời gian nữa, nói không chừng em có thể làm tùy tiện thoát được đợt sóng gió này?"
Cô ấy nói một cách lạc quan: "Chờ em tùy tiện hoàn thành xong số lần của nó, thì không cần phải sợ hãi nữa!"
"Lỡ như không thành công thì sao?" Sắc mặt Đường Hàn Thu lạnh lùng, quyết định, "Tôi sẽ chú ý đến hành trình của Cầu Vân Lập, một khi phát hiện nó trùng lặp với em, tôi sẽ lập tức chạy tới tìm em ngay."
Du Như Băng bây giờ đang ở thời kỳ mấu chốt, vì tránh né Cầu Vân Lập để cô ấy bỏ dở nửa chừng thì rõ ràng là chuyện không thể.
Hơn nữa cô ấy có thể trốn được nhất thời, nhưng cả đời thì không được, cô ấy không thể cả đời vì trốn tránh Cầu Vân Lập không ra khỏi cửa được.
Cô ấy còn rất nhiều việc muốn hoàn thành, cô ấy còn muốn đóng phim, làm sao có thể dừng lại ở đây, dừng bước không tiến?
Mặc dù không ai trong hai người các cô có thể đảm bảo sau khi chức năng sửa lỗi được kích hoạt, chuyện gì sẽ xảy ra, giải quyết nó thế nào, nhưng trốn tránh vĩnh viễn sẽ không bao giờ là giải pháp cho vấn đề.
Hoặc là......
Một ý nghĩ rất vi tế đột nhiên xuất hiện trong đầu Đường Hàn Thu: "Hay là, chúng ta thử kích hoạt chức năng này xem?
Cách đối phó với điều chưa biết, chính là làm cho nó biến thành đã biết.
Thay vì đợi Cầu Vân Lập lúc nào mới đi kích hoạt chức năng sửa lỗi của Du Như Băng, còn không bằng hai người các cô chủ động một chút, chuyển bị động thành chủ động.
Du Như Băng nhanh chóng hiểu ý cô: "Cũng không phải là không thể."
Dù sao cũng phải kích hoạt, thay vì ngồi chịu đòn, không bằng chủ động chút, chỉ một chút thôi là có thể nắm quyền chủ động thì sao?
Đường Hàn Thu nói: "Yên tâm, tôi sẽ ở cạnh em, sẽ không để em xảy ra chuyện."
Du Như Băng nóng lòng muốn thử, hỏi: "Khi nào chúng ta đi thực nghiệm cái này?"
Với lời nói của Đường Hàn Thu, cảm giác an toàn của cô ấy ngay lập tức bùng nổ.
Chỉ cần có Đường Hàn Thu đi cùng cô ấy, cho dù con đường phía trước có đầy chông gai, cô ấy cũng không sợ!
Đường Hàn Thu suy nghĩ một chút rồi nói: "Hôm nay"
《 Ngôi sao thần tượng mới 》 sắp kết thúc, nhóm nhạc nữ mới sắp được thành lập.
Du Như Băng tuyệt đối không thể xảy ra chuyện gì, tự nhiên vấn đề này phải được giải quyết càng sớm càng tốt, để tránh đêm dài lắm mộng, tai nạn bất ngờ.
Đường Hàn Thu nói: "Loại chuyện này không thể chậm trễ, tốt nhất nên giải quyết càng sớm càng tốt."
Du Như Băng cũng không có ý kiến gì: "Được rồi, đều nghe Thu Thu."
Đường Hàn Thu từ trong tủ lấy ra một chiếc váy liền thân cao cấp màu đỏ, lại lấy ra một chiếc áo khoác âu phục màu đen đã được ủi phẳng phiu: "Tôi sẽ thương lượng với tổ chương trình sau, em có thể nghỉ trước một ngày, lát nữa tôi sẽ để Hàn tổng đi đón em."
Lại hỏi: "Ăn sáng chưa?"
Du Như Băng nói chưa.
Đường Hàn Thu nói: "Ừm, tôi cũng chưa, vậy chúng ta ăn sáng trước đã."
...
Trong không gian ấm cúng và yên tĩnh của nhà hàng kiểu Hong Kong, Du Như Băng và Đường Hàn Thu ngồi đối diện nhau, những món điểm tâm sáng đầy màu sắc với nhiều vẻ rạng rỡ được bày trước mặt, mùi thơm của thức ăn xộc lên chóp mũi, kích thích vị giác nơi đầu lưỡi, khiến người ta thèm ăn.
Cả hai được đưa kèm theo một cốc sữa đậu nành ấm dạ dày, hai người chậm rãi thưởng thức.
Đường Hàn Thu hẹn Cầu Vân Lập gặp mặt lúc mười một giờ, hiện tại bọn họ có rất nhiều thời gian rảnh, cứ từ từ là được.
Du Như Băng vừa uống vừa nhìn trộm Đường Hàn Thu, thấy cô cong ngón tay vòng lấy tay cầm cốc, dùng sức một chút nhấc chiếc cốc sứ trắng đựng sữa đậu nành lên, đưa đến bên môi chậm chạp uống một hơi, phong thái tao nhã vừa mắt, cảnh đẹp ý vui.
Du Như Băng càng nhìn càng thích, càng nhìn càng cảm thấy bản thân có nhãn lực