Trong và ngoài cửa, hai thế giới.
Ba cặp mắt, người tới ta đi, bầu không khí gượng gạo kỳ quái, nhất thời không khí như đông cứng lại.
Đường Hàn Thu ôm chặt Du Như Băng đang bị khống chế, vẻ mặt đầy ngưng trọng, nhìn hai người đàn ông quen thuộc ngoài cửa như thể đối mặt với đại địch.
Cô cau mày, liếc nhìn Cầu Vân Lập, sau đó chuyển ánh mắt về phía Đường Thịnh Hòa, trong mắt lóe lên sao lạnh, giọng điệu lạnh lùng: "Sao cậu lại ở đây?"
Tại sao hắn ta lại đi cùng Cầu Vân Lập?
Có phải hắn ta lại muốn xúi giục cái gì không?
Hắn ta vô giáo dục như vậy sao?
Đường Thịnh Hòa đứng ở cửa, nhìn thấy cảnh chị hai nhà mình dễ như trở bàn tay lại bá đạo ôm người phụ nữ mà hắn tâm tâm niệm niệm vào lòng mình, ngạc nhiên đến mức quai hàm gần như muốn rụng rời.
Sau đó hắn nhìn ánh mắt lạnh lùng của chị hai mang theo chút trách móc, theo tiềm thức lùi lại một bước, sau đó mới phản ứng được, định thần lại hỏi: "Sao hai người lại ở đây?"
"Sao chị vẫn......"
Còn ôm cô ấy!
Cầu Vân Lập cũng rất ngạc nhiên, hắn cảm thấy cảnh tượng vừa rồi, vậy mà lại phảng phất có cảm giác vi diệu giữa Đường Hàn Thu và Du Như Băng là người yêu đang giận dỗi với nhau.
Sau khi nảy sinh ý nghĩ này, Cầu Vân Lập cảm thấy mình có lẽ bị điên rồi -- gần đây mệt mỏi đến phát điên.
Đường Hàn Thu nhìn bọn họ rồi lại nhìn người đang ở trong lòng, nghiến răng nghiến lợi, ném xuống một câu: "Lát nữa sẽ tìm hai người!" Sau đó duỗi chân ra, rầm một tiếng đóng cửa lại.
Một cơn gió mạnh lướt qua mặt, thổi vù vù vào cổ đến mức lạnh lẽo, hai người đàn ông đều sững sờ.
Cầu Vân Lập, Đường Thịnh Hòa: "???"
Chuyện này sao lại như vậy?
Sau khi Đường Hàn Thu dùng chân đóng cửa lại, thế giới đột nhiên trở nên thanh tịnh hơn rất nhiều.
Cô vẫn giữ nguyên tư thế ban đầu, ôm chặt Du Như Băng, sợ cô ấy bị kiểm soát quay lại mở cửa lần nữa.
Nhưng dần dần cô phát hiện ra, tình hình có điều gì đó không đúng......
Du Như Băng vẫn ở trong lòng của Đường Hàn Thu, đỡ trán với vẻ mặt đau khổ, trong đầu cô ấy không ngừng vang lên những âm thanh máy móc lạnh lẽo.
【 Hệ thống nhắc nhở: Tín hiệu bị nhiễu sóng, chức năng sửa lỗi cốt truyện bị gián đoạn, chúng tôi đang cố gắng kết nối lại -- 】
【 Hệ thống nhắc nhở: Đã phát hiện một BUG nghiêm trọng xung quanh ký chủ, hệ thống bị nhiễu sóng, vui lòng loại bỏ BUG sớm nhất có thể.
】
【 Hệ thống nhắc nhở: Chức năng sửa lỗi cốt truyện đang trong quá trình kết nối lại -- 】
【 Hệ thống nhắc nhở: Vui lòng nhanh chóng loại bỏ BUG.
】
【 Hệ thống nhắc nhở: Chức năng sửa lỗi cốt truyện đang trong quá trình kết nối lại -- 】
Những lời nhắc nhở loại bỏ BUG và kết nối lại liên tục không ngừng vang lên âm thanh báo động trong đầu cô ấy, hiệu quả không khác gì có ai đó khua chiêng gõ trống đốt pháo trống trong đầu cô ấy, ồn ào đến mức khiến đầu cô ấy gần như nổ tung.
Sắc mặt cô ấy muốn bao nhiêu khó coi thì có bấy nhiêu khó coi, còn nữa mức độ ồn ào lần này so với lần trước của 009 mạnh mẽ hơn nhiều, khiến cô ấy vô lực chống trả, ngay cả đại pháp "Nó phiền mặc nó phiền, gió mát phủ núi đồi" cũng không dùng được.
Nhưng cô ấy vạn lần chẳng ngờ được, Đường Hàn Thu thực sự lại có tác dụng thần kỳ.
Cô như BUG mà hệ thống đã nói, không chỉ có thể âm thầm xâm nhập hệ thống, nghe thấy âm thanh của hệ thống, mà bây giờ cô còn có thể can thiệp vào chức năng phản nhân loại của hệ thống sửa lỗi -- thực sự quá mạnh.
Chẳng trách hệ thống muốn sửa chữa phục hồi cô nhiều như vậy.
Chỉ cần Đường Hàn Thu tiếp xúc thân thể với cô ấy, là đã có thể nghe thấy âm thanh của hệ thống phát ra từ trong đầu cô ấy, tự nhiên cũng biết được "tác dụng thần kỳ" của mình.
Cô thực sự có thể "trông chừng" cô ấy.
Chỉ là cô không biết quá trình này còn phải duy trì bao lâu nữa, nhìn vẻ mặt đau khổ của cô ấy, rõ ràng là khó chịu vô cùng.
Chuyện này không thể quấy rối cô ấy trong một ngày đi? Đây cũng quá mức khó chịu rồi......
Đúng lúc này, 008 mở miệng nói: 【 Còn mười chín phút nữa.
】
Du Như Băng ôm đầu, mệt mỏi trả lời: Thời gian dài như vậy sao......
008 nói: 【 Hai mươi phút, còn tốt, thời hạn nhiệm vụ 009 giao cho cô là một ngày đấy.
】
【 Nhưng nếu bây giờ cô hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên là sửa lỗi cốt truyện, quyền kiểm soát sẽ lập tức được huỷ bỏ.
】
Anh ta ngồi trong ca-bin điều khiển, chậm rãi giải thích, rất sợ lúc này cô ấy nghe không hiểu hoặc nghe không rõ.
Khuôn mặt tuấn tú của anh ta trắng bệch, cằm hơi ngửa lên, ánh mắt đảo qua màn hình phía trên, trên màn hình sáng chói hiện lên một dòng cảnh báo màu đỏ, nội dung rất đơn giản, trên đó viết ra giá trị tỏa sáng của Đường Hàn Thu.
Giá trị tỏa sáng bốn mươi chín của cô cao, cao đến nỗi để cô từ một BUG bình thường, đã thay đổi thành một loại virus nghiêm trọng -- một loại virus chỉ bằng cách chạm vào Du Như Băng một chút, là có thể trực tiếp làm nhiễu sóng hiệu suất hoạt động của hệ thống trên người cô ấy.
Chỉ là còn chưa đủ, vẫn chưa thể làm nhiễu sóng được hoàn toàn vào hệ thống sửa lỗi, hệ thống sửa lỗi vẫn còn liên tiếp cố gắng kết nối lại.
Đợi về sau giá trị tỏa sáng của cô ngày càng cao, đạt đến một khoảng nhất định, lúc đó ước tính là có thể chỉ cần chạm vào một chút đã khiến chức năng hoạt động của hệ thống trực tiếp hỏng hóc rồi.
Lớn như hệ thống khổng lồ của bọn họ, lại nhỏ như chương trình hệ thống trong thế giới loài người, cho dù là loại hệ thống nào cũng sẽ tuyệt đối nhạy cảm với virus, bởi vì virus nghiêm trọng sẽ cản trở việc thực hiện các chức năng của hệ thống, nghiêm trọng hơn còn có thể dẫn đến tê liệt.
Nhưng bị Đường Hàn Thu cản trở đến tê liệt là không thể, nội bộ hệ thống của bọn họ luôn có những biện pháp ngăn chặn mạnh mẽ về vấn đề này.
Tuy nhiên chỉ cần làm nhiễu sóng việc thực hiện, cũng để họ gặp không ít rắc rối.
Đôi mắt của 008 chuyển hướng về giữa màn hình hiển thị lời nhắc kết nối lại liên tục.
Rất nhiều lần, việc kết nối lại liên tục này đã sắp thành công, nhưng chỉ vì mỗi hành động nhỏ của virus Đường Hàn Thu mà nó nhanh chóng bị đánh bật trở lại hình dạng ban đầu.
Bất cứ khi nào Đường Hàn Thu đến gần Du Như Băng gần hơn một chút, chức năng sửa lỗi cốt truyện sẽ không thể kết nối thất bại liên tục, lại bắt đầu lần nữa.
Hệ thống có thể nói là nhạy cảm với virus đến không thể nhạy cảm hơn.
Nhưng đúng như lời Du Như Băng nói, Đường Hàn Thu rõ ràng không sai gì cả, nhưng lại bị xếp vào loại BUG không hay ho gì, thậm chí mang tính chất của virus nghiêm trọng......
008 nghĩ: Đây là không đúng.
Đây cũng là lần đầu tiên anh ta có thể phán đoán điều gì đó đúng hay sai một cách chắc chắn như vậy.
Trong mắt anh ta có tia sáng, nhìn màn hình điều