008 có rất nhiều lời muốn hỏi, có rất nhiều đúng sai muốn thỉnh giáo, nhưng sau khi quan sát tình hình hiện tại, phát hiện bầu không khí đó không phù hợp cho người thứ ba xen vào.
Mặc dù không biết tại sao giữa hai người phụ nữ lại như vậy, nhưng anh ta rất thức thời, không hỏi thêm, lặng lẽ bật chức năng chặn của hệ thống lên, đắm chìm trong phân tích dữ liệu của chính mình.
Trong căn phòng ấm áp, đôi môi mềm mại nhẹ nhàng rúc vào nhau, giống như hai viên kẹo mềm ngọt ngào dính cùng một chỗ, không có quá nhiều động tác sâu xa, chỉ cực kỳ đơn giản, lại cực kỳ đơn thuần.
Nhưng chỉ cần thế này lại có một hương thơm mập mờ tràn ra, càng đơn giản thì càng dễ trêu người.
Để người mê muội, quyến luyến không rời.
Âm thanh báo động phiền phức bị quét sạch, thế giới bỗng chốc trở nên thanh tịnh hơn rất nhiều, lại bất ngờ cùng người thầm mến phát triển đến giai đoạn này, Du Như Băng cảm thấy hiện tại chính mình rất tốt, tốt đến không thể tốt hơn, thậm chí cô ấy còn muốn bắn pháo cho hệ thống sửa lỗi, gọi nó một tiếng "ân nhân"!
Một hệ thống như thế này, xin vui lòng cho cô ấy một tấn đi!
Mặc dù 008 không cố ý làm phiền hai người các cô, nhưng sau khi anh ta bật tấm chặn lên, lời nhắc bật tấm chặn do hệ thống phát ra, giống như tiếng chuông lớn trong chùa miếu, Đường Hàn Thu chỉ cần một tiếng động đã có thể rút về tâm trí.
Cô buông Du Như Băng ra, liền thấy hai mắt đối phương trong veo sáng ngời, trên khuôn mặt trắng nõn như tuyết hiện lên một tia ửng hồng, xinh đẹp như hoa rung động lòng người.
Đầu óc cô nhẹ xao động, giọng điệu vô thức mềm dịu hẳn, quan tâm hỏi: "Em không sao chứ?"
Du Như Băng theo bản năng sờ lên đôi môi óng ánh còn vương ánh nước của mình, nói: "Không tốt lắm."
"Nụ hôn đầu tiên quá ngắn ngủi." Cô ấy nói.
Đường Hàn Thu giật mình, sau đó chậm rãi nở nụ cười: "Lúc này còn để ý chuyện này à?"
Du Như Băng thầm nghĩ: Đương nhiên là để ý rồi, bởi vì em muốn hôn chị lâu hơn nữa!
Nhưng cô ấy tuyệt đối sẽ không thẳng thắn nói ra, trong lòng có chút chột dạ, để che đậy lương tâm cắn rứt, cô ấy vội vàng nói: "Ai ui, cẩu độc thân hèn mọn em đây chưa từng yêu đương, cũng không hôn người ta bao giờ, lại luôn mơ ước có được một nụ hôn đầu tiên tốt đẹp đây."
Bầu không khí có chút xấu hổ giữa hai người tiêu tan dễ dàng.
Đường Hàn Thu che môi cười khẽ, Du Như Băng cây ngay không sợ chết đứng hỏi: "Làm sao vậy, em còn không được nghĩ à?"
Đường Hàn Thu hỏi: "Đây cũng là nụ hôn đầu tiên của tôi, em đã được an ủi chưa?"
Tất cả đều là những nụ hôn đầu tiên không mấy tốt đẹp, nghe đến còn có vẻ khá an ủi nhỉ?
Du Như Băng theo tình thế, vỗ tay nói: "Vậy vừa lúc, xào bài hôn lại lần nữa đi, nụ hôn đầu tiên vẫn nên để tốt đẹp chút."
Đường Hàn Thu nhướng mày: "Hả?"
Du Như Băng đột nhiên cảm thấy có chút chột dạ, nhưng tâm hồn mặt dày mày dạn không cho phép cô ấy thừa nhận bế tắc, vì vậy cô ấy lập tức làm động tác sửa mũ mão trước khi ra trận bá tổng: "Người phụ nữ này, vì em đã chiếm được nụ hôn đầu tiên của tôi, thì làm phiền phục vụ đầy đủ, bao hậu mãi* một chút được không?"
*Hậu mãi (After-sales): Thuật ngữ hậu mãi, chính sách hậu mãi hay dịch vụ hậu mãi được hiểu như là những hoạt động sau khi bán hàng, là một loại hành vi cung cấp dịch vụ và là một khâu không thể thiếu trong quy trình Marketing của nhà sản xuất hay cung ứng dịch vụ.
(Wikipedia)
Lại nhìn vào ánh mắt đầy dò xét của Đường Hàn Thu, trong giọng điệu có chút chột dạ: "Đều là phụ nữ, hôn một chút có làm sao chứ!"
Giữa khuê mật với nhau, hôn hôn cũng không có gì hiếm lạ kỳ cục!
Hôn hôn còn có thể biểu hiện tình cảm tốt!
"Còn nữa," Du Như Băng đột nhiên nghĩ tới một điểm trọng yếu, "Sau này em còn có rất nhiều lần sửa lỗi cốt truyện như vậy nữa, không phải chị nên trước tiên quen việc hôn em sao......"
Du Như Băng ở trong lòng cổ vũ cho chính mình: Đúng vậy, tôi đây là để chị ấy làm quen, không phải thèm khát thân thể chị ấy, tôi không có tâm tư bẩn thỉu!
Đường Hàn Thu khoanh tay trước ngực, đột nhiên nhìn sát vào mặt cô ấy, cô ấy sợ tới mức ngả người về sau theo bản năng, khó hiểu hỏi: "Làm sao vậy?"
Đường Hàn Thu nhìn vào mắt cô ấy, lại nhìn một chút nữa, đột nhiên nói một câu: "Vất vả cho em rồi."
Sau đó nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt cô ấy, một lần nữa chủ động niêm phong hơi thở giữa môi cô ấy.
Lần trước là vì đi giải quyết hệ thống, lần này mới là hôn thật sự, hai người quấn quýt lấy nhau dựa trên tinh thần trao nhau nụ hôn đầu tốt đẹp.
Hơi thở dồn dập, hai hương thơm hòa quyện vào nhau, giờ phút này cả hai người đều cảm thấy vô cùng thả lỏng.
Dường như......!đã vô cùng quen thuộc với việc thân mật với nhau, quen với sự tồn tại của nhau.
Ước chừng sau khi hôn khoảng hai hoặc ba phút, hai người mới dừng lại, mỗi người tự chạm vào đôi môi bị hôn càng thêm đỏ mọng ướt át lại mềm mại, ánh mắt phân chia đảo chung quanh, nhìn loạn khắp nơi, chỉ là ngầm hiểu không nhìn đối phương.
Các cô lại chìm đắm trong suy nghĩ.
Một lúc lâu sau, Du Như Băng mới mở miệng trước, vô cùng ngượng ngùng nói: "......!Kỹ năng hôn của em, thật sự kém."
Độc thân solo từ trong bụng mẹ, kỹ năng hôn mà tốt thì thật sự là thấy quỷ rồi!
Nhưng đây rõ ràng không chỉ là vấn đề của riêng cô ấy, mà cũng là vấn đề của một người khác trong phòng.
Đường Hàn Thu đưa hai ngón tay đặt lên môi, nhẹ nhàng nói: "Không có gì, tôi cũng vậy."
Tuy rằng kiếp trước cô đã kết hôn với Cầu Vân Lập, nhưng cuộc sống hôn nhân sau khi kết hôn không hề dễ chịu chút nào, dư vị của một nụ hôn chính nhi bát kinh* và xứng đáng hoàn toàn không tồn tại.
Khi hai người ở cùng nhau, mỗi ngày không phải cãi nhau vì nguyên chủ Du Như Băng, thì chính là vì người phụ nữ nào đó đang ở cùng Cầu Vân Lập mà cãi nhau.
*Chính nhi bát kinh (正儿八经): nghiêm túc, đứng đắn
Bị bao vây trong những cuộc cãi vã cả ngày, làm sao còn có tâm trạng để ý đến mấy thứ phong nguyệt tình cảm trai gái này.
Vì vậy cô không có tí kinh nghiệm nào, trên phương diện này cũng là dốt đặc cán mai.
Hai người có kỹ năng hôn kém, lại muốn trao nhau nụ hôn đầu tốt đẹp, thật sự khiến người ta dở khóc dở cười.
Để bầu không khí không rơi vào xấu hổ, Du Như Băng lập tức nói: "Không sao, vẫn còn cơ hội, nếu không thì đây là luyện tập đi! Nụ hôn đầu tiên lần này cũng không tính!" Lại bày vẻ mặt bá đạo nhìn Đường Hàn Thu, mang lên tư thái bá tổng, "Người phụ nữ này, em chờ tôi, sớm muộn gì có một ngày, tôi cũng khiến cho em không thể xuống giường được!"
Đường Hàn Thu thấy cô ấy lại bắt đầu nghiện giả làm bá đạo tổng tài, nhẫn tâm đả kích nói: "Không xuống được giường? Em?"
"Hẳn là không có bá đạo tổng tài nào yếu như em vậy?"
Sức lực không so được với cô, lại còn có ước mơ như vậy sao?
Du Như Băng: "Chị có thể cho em chút mặt mũi không?"
Đường Hàn Thu nhướng mày, hết sức nể tình nói: "Ừm, vậy thì tôi chờ xem." Sau đó quay người trở lại bàn ăn, gọi cô ấy tới, "Qua đây ăn sáng đi, tí nữa còn phải đi tìm hai người kia nữa."
Du Như Băng ngoan ngoãn quay trở lại