“Thật đáng ghét!” Phượng Dục Minh bĩu môi theo.
Quý Du Nhiên lập tức bật cười, không nhịn được nhéo mặt hắn một cái, “Chàng phiền cái gì?”
“Bổn Vương phiền bà ta làm phiền ái phi nàng!”
Quý Du Nhiên sững sờ, ngay sau đó trong lòng tràn đầy ấm áp, đưa tay chọc chọc lên trán hắn: “Chàng ấy!”
“Khụ khụ!” Lập tức vang lên hai tiếng ho khan nhẹ. Quay đầu nhìn lại, đã
thấy thất Hoàng tử và tiểu Sơn không biết từ lúc nào đã đứng ngoài cửa
chính.
Quý Du Nhiên vội vàng thu tay lại: “Hai đệ đều nghe được?”
Bị thất Hoàng tử lôi kéo nghe lén, tiểu Sơn không can đảm nhìn nàng, chỉ lặng lẽ gật đầu một cái.
Thất Hoàng tử ngược lại tỏ vẻ bình tĩnh: “Dạ, đều nghe được, vừa lúc thần đệ định báo cho mọi người chính là chuyện này.”
“Sự kiện đó? Chuyện nghị hòa đang ở trước mắt?”
“Đúng.” Thất Hoàng tử gật đầu một cái, “Hơn nữa, mẫu phi nói, khoảng thời gian
trước hình như có người đang hỏi thăm chuyện về nhị Hoàng tẩu còn có nhị Hoàng huynh, không biết bọn họ đang có kế hoạch gì. Hai người tốt nhất
lưu ý nhiều một chút.” d1en d4nl 3q21y d0n
Hỏi thăm bọn họ? Quý Du Nhiên nhướn mày, “Là ai? Hỏi thăm chúng ta làm cái gì?”
“Chuyện này cũng không biết. Chỉ biết là người bên nước Phong Lịch kia, hơn nữa chính là người do Hoàng tộc nước Phong Lịch phái tới triều đình chúng
ta.”
Nàng và nước Phong Lịch có liên quan từ khi nào? Quý Du Nhiên không hiểu ra làm sao.
Phượng Dục Minh cũng vậy. Hai người liếc mắt nhìn nhau, trong đầu Quý Du Nhiên đột nhiên lóe lên –– còn nhớ rõ, Thải Bình từng nói, chủ nhân của nàng
ta, trong vòng một tháng này sẽ xuất hiện. Hơn nữa, người mà bọn họ phái đi điều tra lai lịch của nàng ta, lại phát hiện nàng ta xuất thân từ
trấn nhỏ đã bị nước lũ bao phủ, rất nhiều người không biết tung tích,
tin tức liên quan tới nàng ta cũng sớm tan thành mây khói. Nàng vốn sinh lòng nghi ngờ, nhưng bây giờ nghĩ tới...
Chợt nắm chặt tay Phượng Dục Minh, trong lòng của nàng đột nhiên run lên.
Ngàn vạn lần không được là kiểu đó! Nàng cũng không hy vọng bên cạnh mình vẫn giữ một thám báo của nước địch!
--- ------Ta là đường ranh giới giống như cố nhân đến---- -----
Khó khăn lắm mới nhảy ra từ trong hố to, Quý Du Nhiên cảm thấy nàng giống
như ngay sau đó bị người đẩy mạnh vào trong hố to của người khác.
Thải Bình tất nhiên trước sau như một trầm ổn bình tĩnh, núi thái sơn trước
mặt có sụp đổ cũng không thay đổi sắc mặt. Nhưng bởi vì trong lòng có
tầng nhận thức kia, Quý Du Nhiên lại không dám phơi bày toàn bộ mọi
chuyện ra trước mặt nàng ta, nên cố ý xa lánh nàng ta, chỉ giao cho nàng ta làm chút việc vặt. Thải Bình cũng không nói tiếng nào, một lòng làm
những chuyện được giao đến tay một cách tốt nhất.
Hơn nửa tháng như thế trôi qua.
Mà trong lúc này, con rể tương lai của Trương thị cuối cùng không chịu
đựng nổi ngày đông giá rét, lặng lẽ đi rồi. Công chúa hòa thân đã được
chọn, chính là Bình Cố. Trương thị cuối cùng cũng thở ra một hơi, nhưng
lại vì nữ nhi mệnh khổ của mình mà rầu rĩ.
Theo gió xuân mềm mại
chậm rãi từ phía nam thổi qua, đội ngũ nghị hòa của nước Phong Lịch cũng đã đúng hạn đi tới, còn mang theo náo nhiệt thay thế cho khí lạnh ở đế
đô.
“Vương gia, Vương phi!”
Một ngày này, Quý Du Nhiên đều ở nhà khâu hầu bao cho hai người, Bình công công chạy vào, “Hôm nay
người nước Phong Lịch đã đến đế đô rồi!”
“A.” Quý Du Nhiên lạnh nhạt lên tiếng. Chuyện này liên quan gì đến các nàng?
“Hoàng thượng sai người truyền khẩu dụ, mời Dật Vương gia và Dật Vương phi tối mai trang hoàng lộng lẫy tham dự yến tẩy trần cho đoàn người Thái tử
nước Phong Lịch. Hơn nữa Thu Lam trưởng công chúa nước Phong Lịch chỉ
đích danh muốn gặp Vương phi ngài, cho nên ngài cần phải chuẩn bị cẩn
thận!”
Hả? Lúc này Quý Du Nhiên mới lấy lại chút tinh thần: “Gặp ta? Ta biết nàng ta sao?”
Bình công công lắc đầu: “Nô tài cũng ngạc nhiên! Nhưng mà, người trong Hoàng cung chính là nói như vậy. Đúng rồi! Hoàng thượng còn nói Vương phi
nhất định phải mang theo tiểu Sơn thiếu gia, tránh cho lưu lại một mình
thiếu gia trong Vương phủ vắng lạnh.”
Đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Quý Du Nhiên như lọt vào trong sương mù.
Nước Phong Lịch, nàng nhớ đời trước nàng và chỗ đó không hề có quen biết gì!
Mang theo lòng tràn đầy nghi vấn, tối ngày hôm qua, nàng và Phượng Dục Minh
trang hoàng lộng lẫy đi qua, ngồi lên xe ngựa một lần nữa bước chân vào
Hoàng cung.
Thời gian qua đi hơn một tháng, chuyện quá khứ hình
như cũng phai nhạt đi rồi. Sống sót qua một kiếp, lòng Quý Du Nhiên cũng nhẹ nhõm không ít, ngay cả khi đối mặt với Thái hậu Hoàng hậu thì tâm
tình cũng không tệ lắm.
Phượng Dục Minh dĩ nhiên đi theo nàng.
Không để ý Hoàng hậu một lần nữa công khai ám chỉ, hắn chính là cứ dính
chặt lên người Quý Du Nhiên không động, lại chọc tức Hoàng hậu nương
nương cao cao tại thượng.
“Thu Lam Công chúa nước Phong Lịch giá lâm!”
Chỉ có điều, không đợi lão nhân gia nhiều lời mấy câu, bên ngoài đã truyền
đến một tiếng thông báo thật dài. Mọi người lập tức vội vàng đứng lên,
Quý Du Nhiên cũng không nhịn được lên tinh thần, đã thấy một nữ tử trẻ
tuổi ăn mặc khoan thai phú quý, ngũ quan cũng vô cùng xinh đẹp, được hai
nữ tử mặc đồ cung nữ nước Phong Lịch đỡ tay từ từ đi vào.
Nhìn
tuổi nàng ta chừng trên dưới hai mươi tuổi, mặt trái xoan tinh tế, ngũ
quan khéo léo tinh xảo, hợp với trang điểm tinh xảo, còn có búi tóc cao
vút, cùng với đủ thứ trang sức bằng ngọc tinh xảo điểm xuyết trên đầu,
có vẻ tôn quý xinh đẹp, tráng lệ. Nhất là cặp mắt của nàng ta, không coi là quá lớn, nhưng hết sức sáng ngời, đáy mắt tràn đầy vẻ cao ngạo, chỉ
nhẹ nhàng đảo qua, đã hạ thấp những người khác xuống. Chứ đừng nói tới
khí độ cao cao tại thượng quanh thân nàng ta, chính là các quý phụ nhân
đầy phòng cũng có một nửa phải tự ti mặc cảm ở trước mặt nàng ta.
Chỉ thấy nàng ta cất bước tao nhã chậm rãi đi tới, làm lễ ra mắt với Thái
hậu Hoàng hậu, sau đó chuyển ánh mắt, khi nhìn thấy được hai người Thái
tử phi và Quý Du Nhiên.
Những người bên cạnh vội vàng giới thiệu: “Vị này là Thái tử phi của Đại Lương chúng ta.”
“Thái tử phi.” Thu Lam trưởng Công chúa gật đầu một cái, khẽ kêu một tiếng chào hỏi.
Thái tử phi rất không hài lòng, nhưng ở trước mặt nhiều người như vậy cũng không tiện nói thêm cái gì, gật đầu một cái ứng phó.
Thu Lam trưởng Công chúa đi đến trước mặt Quý Du Nhiên, lại liếc nhìn
Phượng Dục Minh vẫn đứng sóng vai bên cạnh nàng, đột nhiên bật cười.
Cung nữ dẫn đường định giới thiệu, Thu Lam trưởng Công chúa xua tay chặn
lại: “Không cần nói, bổn cung biết người này, Dật Vương phi sao! Quả
nhiên là nghe danh không bằng gặp mặt, vẻ xinh đẹp của ngươi kém xa
tưởng tượng của bổn cung.”
Lời vừa nói ra, đã gợi lên sóng to gió lớn.
Lòng Quý Du Nhiên chìm sâu xuống, Phượng Dục Minh cũng đen sì mặt. Vừa định
ra tay, không nghĩ tới Quý Du Nhiên kéo hắn lại, bản thân ngước khuôn
mặt tươi cười lên: “Không biết Thu Lam trưởng Công chúa nói lời này có ý gì, ta không nhớ rõ chúng ta có quan hệ gì.”
“Quan hệ của chúng ta đã sớm có, chỉ có điều bây giờ ngươi không biết mà thôi. Hơn nữa, về sau, quan hệ của chúng ta sẽ có có nhiều chứ không ít hơn.” Đôi môi đỏ
mọng của Thu Lam trưởng Công chúa khẽ nhếch, trên mặt liền hiện lên vài
phần quyến rũ mờ ám, khiến cho cả người nàng ta trở nên tươi đẹp rạng rỡ hơn, đẹp không sao tả xiết.
Quý Du Nhiên cảm thấy rùng cả mình phát ra từ sau lưng: “Ngươi...”
“Thu Lam, không phải đã sớm nói với muội không nên đối xử với nàng ấy như vậy sao?”
Chu chu mỏ, vừa định nói thêm gì, đột nhiên nghe thấy một giọng nam tử trầm thấp dễ nghe vang lên.
Quý Du Nhiên cảm thấy giống như có một luồng điện phát ra từ trong lòng bàn chân, theo đó truyền khắp toàn thân, tê dại thân thể nàng.
Không nhịn được quay đầu nhìn lại, nàng đã nhìn thấy một nam tử trẻ tuổi mặc
áo bào bằng gấm màu xanh thẫm, đầu đội quan ngọc đứng đó. Hắn mặt như
ngọc, ngũ quan tinh xảo giống như bức họa, nhất là tròng mắt đen trắng
rõ ràng, trong suốt như nước suối trong, sóng mắt lưu chuyển, bên trong
lóe ra vẻ dịu dàng, khiến cho lòng người ta không tự chủ mềm nhũn đi.
Khóe môi xinh dẹp khẽ cong lên, như đóa hoa nở rộ cười như có như không, cứ dịu dàng nhìn như vậy, không cần ngôn ngữ, đã khiến lòng người ta
như hoa không tự chủ được mà nở rộ ra, giống như từng cơn gió xuân thổi
tới trước mặt, lại giống như ly rượu ngon mát lạnh đặt ở trước mặt, làm
cho người ta không uống mà tự say, trong lòng nhộn nhạo.
“Ngươi...”
Nhìn khuôn mặt giống như đã từng quen biết này, Quý Du Nhiên lại giống như thấy quỷ, mặt lập tức biến sắc!
Từ từ giơ tay lên, nàng chỉ về phía đối phương, khó khăn lắm mới phun ra
được một chữ, đã cảm thấy lục phủ ngũ tạng bị một bàn tay bóp lấy, bóp
thật chặt. Trước mắt lập tức tối sầm lại, trong đầu choáng váng, thân
thể nàng mềm nhũn, hơi sức trên người đều bị rút khô đi trong nháy mắt,
cứ thế ngất đi.