Sáng sớm, mặt trời vừa mới ló ra khỏi đường chân trời, vạn tia sáng rực rỡ bắn về phía mặt đất bao la.
Sương mù trong không khí còn chưa tan đi hết, gió nhẹ thổi qua, mang đến hơi thở sương mai.
Theo thời gian còn sớm, người làm phủ Quý Thị lang vừa mới chuẩn bị rời
giường, trong sân vắng lặng to như thế, không thấy một bóng người.
Lúc này, lại nghe thấy một tiếng vang kẹt kẹt, một cánh cửa tây sương bị mở ra một khe nhỏ, một thiếu niên mặc vải thường, đầu mang trâm gỗ đeo túi xách đi ra. Nhìn tuổi hắn không quá mười sáu mười bảy tuổi, nhưng vóc
người thon dài, ngũ quan tinh xảo, trong đôi mắt đen như mực vẽ đầy vẻ u oán nhàn nhạt, khuôn mặt tuấn tú như ngọc càng lộ vẻ làm người ta ghé
mắt. Tuy rằng quần áo đơn giản chất phác, nhưng cũng không giấu được vẻ
nho nhã phong độ nhàn nhạt của người trí thức tản ra trên người hắn. Ánh mặt trời rực rỡ chiếu lên người hắn, dát lên cho hắn một tầng ánh sáng
dìu dịu, liếc nhìn qua, giống như tiên giáng trần, cho dù là nam hay nữ
cũng không khỏi trong lòng khẽ động, không tự chủ được bị hắn hấp dẫn.
Thiếu niên cũng không nhìn sang nơi khác. Tròng mắt nhìn ra ngoài sân nhỏ,
hắn dừng chân hồi lâu trước cửa viện, ngẩng dầu nhìn ba chữ to ‘Du Nhiên Cư’ trên cửa viện, môi mỏng đẹp đẽ mím chặt lại.
Phịch!
Đột nhiên một tiếng vang nhỏ vang lên, hắn bất ngờ quỳ xuống, dập dầu lạy
ba cái liên tiếp về phía viện, rồi ngẩng đầu lên nói: “Mẫu thân, nhi tử
bất hiếu, không thể hầu hạ ở trước mặt phụ thân, kính xin ngài tha thứ.
Thật sự là... Thật sự là nữ nhân họ Trương khinh người quá đáng! Nhi tử
không muốn bà ta phá hủy cả đời nhi tử, hôm nay chỉ có thể rời khỏi nhà
trốn đi. Nếu như nhi tử có thể may mắn xông xáo ra một phương trời đất,
ngày sau nhất định áo gấm về nhà tế bái mẫu thân. Nếu như không thể...
Vậy thì chờ nhiều năm sau, nhi tử xuống dưới suối vàng lại nhận sai với
mẫu thân ngài!”
Nói xong, lại dập đầu ba cái, lúc này mới đứng dậy, nhẹ nhàng lau vệt nước mắt trên khóe mắt, xoay người định rời đi.
Chỉ có điều, chân trước với mới nhấc lên, đã nghe thấy một tiếng kêu gọi thanh thúy truyền đến: “Ca ca!”
Chân vừa nhấc lên hạ xuống, thiếu niên quay đầu lại, đã thấy một nữ hài tử
tám tuổi chẳng biết xuất hiện ở cửa viện từ lúc nào. Khuôn mặt nhỏ nhắn
xinh xắn, ngũ quan có năm sáu phần tương tự hắn, nhưng không bằng tinh
xảo của hắn. Tay nhỏ bé mịn màng bám cửa viện, trong đôi mắt sáng ngời
đầy nước mắt, đang nước mắt ròng ròng nhìn hắn.
Nhất thời tim co rút lại, thiếu niên nhỏ giọng nói: “Du Nhiên, sao muội thức dậy sớm vậy?”
Nữ hài tử không trả lời, mà nhỏ giọng hỏi: “Ca ca, huynh định đi thật sao?”
Thiếu niên ngẩn ra, bình tĩnh gật đầu: “Trương thị định ra cho ca nữ nhi đệ
đệ nhà mẹ đẻ bà ta. Không nói tới người đệ đệ này của bà ta cả ngày chỉ
biết nhậu nhẹt đĩ điếm cờ bạc, cưới thê tử cũng là nữ nhân chanh chua
nổi danh trên người đế đô. Nói tới nữ nhi kia, hiện giờ mới chín tuổi,
hơn nữa từ nhỏ không đọc sách, chỉ theo mẫu thân nàng ta cả ngày sống
phóng túng, mỗi lần đến trong phủ chúng ta đều vênh mặt hất hàm sai
khiến, lại không nhìn ca và muội vào trong mắt. Bà ta làm như vậy, ý
định muốn để một nhà cữu cữu bà ta hủy ca đi! Nếu hủy không được, vậy
đời này của ca cũng sẽ bị toàn gia này liên lụy. Nếu như thế, ca tình
nguyện rời khỏi nơi thị phi này, dùng hai tay của ca dốc sức làm.”
Nước mắt lóng lánh trong mắt nữ hài tử, đột nhiên nhào tới kéo tay hắn: “Ca
ca, huynh dẫn muội đi có được không? Chúng ta cùng đi!”
Trong
lòng thiếu niên khẽ động, nhưng vẫn đẩy nàng ra: “Không được, Du Nhiên,
lần này ca ca đi còn không biết kết quả như thế nào. Ban đầu màn trời
chiếu đất là xá định, muội là hòn ngọc quý trên tay mẫu thân, ca ca
không nỡ để muội đi theo ca ca chịu khổ!”
“Muội không sợ!” Nữ hài tử kêu to, dứt khoát ôm lấy chân hắn, “Chỉ cần cùng ca ca, ăn nhiều
khổ hơn nữa muội cũng không sợ! Ca ca, huynh dẫn muội đi theo đi!”
“Nếu như có thể dẫn theo muội đi, sao huynh lại không dẫn đi chứ?” Thiếu
niên nhắm mắt lại, một giọt nước mắt đọng lại trong khóe mắt, “Nhưng mà, muội và huynh không giống nhau. Huynh không muốn bị nữ nhân kia định
đoạt cả đời, bây giờ việc cả đời muội đã được định xuống rồi. Muội chỉ
cần nhẫn nhịn thêm vài năm nữa, chờ khi muội trưởng thành, Thái tử sẽ
tới đón muội. Muội thành Thái tử phi, chuyện gì cũng không cần lo lắng.
Không giống huynh... Nếu như mà huynh không đi, huynh cũng sẽ trở thành
gánh nặng cho muội và Thái tử!”
“Muội
không muốn Thái tử! Muội không muốn trở thành Thái tử phi gì kia, muội
chỉ muốn ở cùng một chỗ với ca ca!” Nữ hài tử vội vàng kêu to, nước mắt
tí tách tí tách rơi thẳng xuống dưới.
“Du Nhiên,
muội nghe lời!”
Cảm thấy nước mắt của nàng thấm ướt quần áo của mình, thiếu niên nhướn
mày, đưa tay đè bả vai muội muội mình lại.
Nữ hài tử sững sờ,
ngẩng đầu nhìn hắn, thấy tròng mắt thiếu niên đang nhìn thẳng vào nàng,
thâm trầm trong mắt kia là chỗ nàng chưa từng thấy.
“Du Nhiên,
muội nghe ca ca nói, lưu lại, ở lại đây bảo vệ tất cả của mẫu thân. Chờ
mấy năm, chờ ca ca thành người rồi, ca ca sẽ trở lại gặp muội, huynh
muội chúng ta cùng nhau lấy tất cả các thứ thuộc về mẫu thân và chúng ta lại, có được không?”Nữ hài tử cắn môi nói: “Có thật không? Huynh sẽ trở về?”
“Huynh bảo đảm!”
Lúc này nữ hài tử mới nén lệ gắng sức gật gật đầu: “Vậy được rồi. Nhưng mà, huynh nhất định phải trở lại.”
“Huynh sẽ quay về.” Thiếu niên bình tĩnh nói, đưa mắt liếc nhìn toàn bộ phủ
Thị lang to lớn, “Tất cả nơi này, đều do một tay mẫu thân chúng ta gây
dựng lên, tất cả đều là của mẫu thân chúng ta đấy! Huynh tuyệt đối không dễ dàng tha thứ cho mẫu tử kia trắng trợn cướp đoạt thứ của mẫu thân
chúng ta, tuyệt đối không!”
Nói xong, một lần nữa đẩy nữ hài tử ra: “Du Nhiên, muội trở về đi! Ca ca phải đi. Không đi nữa... Sẽ không kịp.”
Nữ hài tử gật đầu, nhưng dưới chân lại không di chuyển nửa bước, hai mắt vẫn rơm rớm chớp cũng không chớp mà nhìn hắn chằm chằm.
Thiếu niên nhắm mắt một lần nữa, độc ác vứt lòng không nỡ sang bên cạnh, nghiêng đầu sải bước rời đi.
“Ca ca!”
Sau lưng lại truyền đến tiếng nữ hài tử kêu to, mơ hồ còn nghe thấy tiếng
bước chân chạy theo. Sợ rằng nàng lại đuổi theo, hắn vội vã bước nhanh,
xa xa bỏ lại nữ hài tử đằng sau.
Phía sau truyền đến một tiếng
như bị bóp nghẹt, cùng với tiếng khóc khẽ hu hu. Trong âm thanh của tiểu cô nương rót vào vài phần đau đớn: “Ca ca, ca ca...”
Không nhịn được quay đầu lại, thiếu niên thấy nữ hài tử chạy quá nhanh mà té ngã trên đất. Cũng không đi đỡ nàng, chỉ nhìn
nàng một cái sau cùng, rồi kiên quyết quay đầu đi, sải bước rời đi rồi.
“Ca ca, ca ca... Ca ca, không cần đi, huynh muốn đi cũng phải mang muội đi! Ca ca!”
Bổ nhào trên đất, cảm giác đau đớn do đầu gối va phải tảng đá mờ mờ ảo ảo, nhưng cũng kém đau đớn như khoan tim vì máu mủ chia lìa nơi đáy lòng.
Nữ hài tử tuổi còn nhỏ lần thứ hai nếm tư vị chia lìa, khó chịu đến gần
như muốn ngất đi.
“Ái phi! Ái phi!”
Một đôi tay túm lấy bả vai nàng, lay nàng mãnh liệt, tình huống trong mộng dần thu nhỏ lại,
theo bước chân thiếu niên rời đi càng lúc càng xa, cuối cùng biến thành
một điểm đen. Quý Du Nhiên mở mắt ra, nhìn thấy khuôn mặt hơi quen thuộc xuất hiện ngay trước mắt.
“Vương gia?” Há hốc mồm, nàng nhỏ giọng thử dò xét kêu lên.
“Vương phi, ngài rốt cuộc đã tỉnh rồi!” Thấy thế, Lục Ý bên cạnh vội vàng nhỏ giọng kêu lên, “Có muốn uống miếng nước không?”
Quý Du Nhiên lắc đầu, day day huyệt thái dương còn có cảm giác đau đớn mờ
mờ ảo ảo, một lần nữa định thần nhìn lại, phát hiện gò má phải của
Phượng Dục Minh sưng lên thật cao, trong lòng đau xót: “Vương gia, chàng làm sao vậy? Ai đánh chàng?”
“Tên trứng thúi này!” Vốn định bĩu
môi, ai ngờ vừa mới động liền kéo theo vết thương trên mặt, Phượng Dục
Minh chỉ đành phải đổi thành mím môi, nhưng vẫn vô cùng đắc ý nói, “Chỉ
có điều, hắn cũng không chiếm được ưu thế, bổn Vương còn đánh hắn vài
quyền đó!”
“Hắn? Ai?”
“Chính là kẻ dọa nàng ngất đó!”
Phượng Dục Minh nói, “Chỉ có điều, nữ nhân kia thật đáng ghét, bổn Vương mới đánh mấy quyền nàng ta đã chạy tới ngăn cản, còn lớn tiếng hô to
gọi nhỏ, cuối cùng kéo cả phụ hoàng tới, làm hại bổn Vương còn bị khiển
trách một trận.”