Dưới khí thế động trời đột nhiên bộc phát của Quý Du Nhiên, Sở Túc Lương ảo não leo lên xe ngựa nước Phong Lịch cút đi.
Thu Lam trưởng Công chúa và Vân Phi Thành không biết nên khóc hay cười, rối rít cáo biệt với bọn họ sau đó rời đi.
Chờ trở lại Vương phủ, trong cung lại truyền đến tin tức: Thái hậu nương
nương kêu Thái tử phi lên, để cho nàng ta theo bà đi lễ Phật, cũng kêu
nàng ta giao sự vụ trong Đông cung cho trắc phi trông coi. Đây chính là
biến tướng của đoạt quyền. Thái tử phi khóc lóc cầu xin tha thứ, nhưng
không có thay đổi gì, ngược lại bị Thái hậu trách cứ một trận, còn bị
Hoàng đế Hoàng hậu cho sắc mặt.
Lần đầu tiên chơi lớn như thế,
hơn nữa đã thành công rồi, trong lòng Quý Du Nhiên hơi lo sợ, đến tối
quấn lấy Phượng Dục Minh cọ xát lẫn nhau đến vô cùng mệt mỏi mói ngủ đi.
Mà sáng ngày hôm sau, nàng đã nhận được tin tức Quý Thúc đưa tới. Mở ra
vừa nhìn, chút áy náy nơi đáy lòng nàng lập tức tan thành mây khói.
“Ái phi, nàng cười lạnh cái gì?” Nhìn khóe miệng nàng nhếch lên nở nụ cười
lạnh chấn người, Phượng Dục Minh lặng lẽ xoa xoa cánh tay.
Quý Du Nhiên cười nói, “Phụ thân đại nhân viết thư mắng ta một trận, nói ta
không để ý tình nghĩa tỷ muội, hãm hại muội muội mình. Bây giờ thừa dịp
sự tình còn kịp, kêu ta nhanh đi tìm Hoàng tổ mẫu nói rõ ràng, để Thái
tử phi một lần nữa về làm chủ Đông cung, bọn họ cũng tốt đẹp theo gà chó lên trời.”
“Càn rỡ!” Phượng Dục Minh lập tức nổi giận, “Hắn là cái khỉ gì? Tại sao chỉ huy nàng?”
Hơn nữa là người đứng đầu ăn quá nhiều trước mặt nàng và Vân Phi Thành,
hiện giờ định dựa vào một phong thư dào dạt mênh mông để cho nàng nghe
lời? Rốt cuộc là do bọn họ quá ngây thơ hay bọn hắn cảm thấy nàng quá
ngu? Quý Du Nhiên thấy nực cười.
Tròng mắt xoay động, nàng kéo tay Phượng Dục Minh lên, “Vương gia, ta viết lá thư mắng chửi lại phụ thân đại nhân là được.”
“Được! Bổn Vương mài mực cho nàng!” Phượng Dục Minh vội vàng nhảy dựng lên nói.
Khi thư hồi âm của Quý Du Nhiên đến Quý Tướng phủ, Quý Thúc tự nhiên bị tức đến gần chết, tiểu Trương thị vốn khóc đến không xong. Bây giờ thấy lá
thư này, nhất thời người cũng choáng váng ngất đi.
“Liệt nữ! Liệt nữ! Sao ta lại sinh ra một nữ nhi như vậy!” Vò thư hồi âm của con bé
thành một cục, Quý Thúc tức giận mắng không ngừng.
Tiểu Trương
thị che mặt khóc khẽ: “Tướng công, hiện giờ Dung nhi con bé làm như thế
nào? Thái hậu cũng đã nhốt con bé ba ngày rồi, Hoàng hậu nương nương
cũng không nói chuyện giúp, ta... Thái tử vốn không thân cận với con bé, nếu trong khoảng thời gian này, lại có hồ mị tử leo lên giường của hắn, khiến cho hắn quên Dung nhi thì làm thế nào cho phải?”
“Không
thể nào. Nói thế nào Dung nhi cũng đường đường chính chính là Thái tử
phi. Những nữ nhân kia cũng chỉ là đồ chơi mà thôi, Thái tử biết nặng
nhẹ.” Quý Thúc lạnh lùng nói, nhưng trong lòng lại hơi chột dạ.
Tiểu Trương thị cũng không tin, lại tiếp tục nức nở.
“Lão gia, phu nhân, không xong không xong!”
Cố tình vào lúc này, có một gã sai vặt chạy như bay vào phủ, hắng giọng kêu to. dieendaanleequuydonn
Quý Thúc trầm mặt: “Gào thét cái gì, còn thể thống gì?”
Gã sai vặt vội vàng quỳ xuống đất: “Lão gia, thật sự có chuyện khẩn cấp, tiểu nhân cũng không để ý quá nhiều!”
Quý Thúc lập tức giận tái mặt; “Chuyện gì?”
“Trong cung truyền ra tin tức, nói tối ngày hôm qua Thái tử phi mưu toan chạy
trốn khỏi tẩm cung của Thái hậu, nửa đường bị người ta tóm lấy, đã bị
Hoàng hậu lấy tội bất hiếu đánh hai mươi hèo rồi.”
“A, Dung nhi!”
Nghe vậy, tiểu Trương thị không phụ sự mong đợi của mọi người, mắt trợn
trắng lên ngất đi lần nữa. Quý Thúc cũng không có tâm tình quan tâm bà
ta, vội vàng một phát túm lấy gã sai vặt, “Ngươi nói là thật sao?”
“Vô cùng chính xác! Sáng nay khi người của trong cung ra ngoài mua đồ đã vô tình tiết lộ ra ngoài, hiện giờ người trong Hoàng cung đều biết cả rồi. Người bên ngoài đều nói, vị trí Thái tử phi của nhị tiểu thư đáng lo
ngại!’
Bốp!
Hung hăng tát hắn một cái lăn xuống dưới đất, Quý Thúc lạnh lùng quát: “Nói xằng nói bậy, người đâu, kéo hắn ra ngoài vả miệng!”
Không nghe gã sai vặt cầu xin tha thứ, hai tay ông chắp ở sau lưng, đi tới đi lui trong phòng, tâm tình càng ngày càng vô cùng không yên.
“Vậy phải làm sao bây giờ? Dung nhi... Hiện giờ thật nguy cấp. Đều do nha
đầu chết tiệt kia làm chuyện tốt!” Căm hận cắn răng, ông nhìn ra ngoài
trời xa, dùng sức nhắm mắt lại, “Xem ra, chỉ có thể tìm người đi nói một chút rồi.”
Vì thế, không tới mấy ngày, trong Dật Vương phủ
nghênh đón một nam hài mười mấy tuổi và một phụ nhân ăn mặc thô tục. Dẫn đường chính là Lý ma ma một tay nuôi lớn Phượng Dục Minh. Dẫn hai mẫu
tử này, bọn họ chọn một con đường nhỏ xuyên qua vườn hoa của Vương phủ
đi tới hậu viện.
“Nương, nhà này thật to! Nếu như con có thể ở trong một căn nhà lớn như vậy thì tốt quá!”
“Nương, nơi này còn có vườn nữa! Hoa thật đẹp! Lát nữa con muốn hái mấy bông về!”
“Nương, trong phòng nó có gì đó thật đẹp, rất đáng tiền chứ?”
“Nương, trên bàn có điểm tâm, con muốn ăn!”
...
Từ đầu tới đuôi, chỉ thấy nam hài nhìn chung quanh, líu ríu thấy cái gì
cũng hưng phấn đến kỳ cục. Lý ma ma đi phía trước nhíu chặt chân mày:
Đây chính là nhi tử Quý Tướng gia nuôi ở bên ngoài? Kém không chỉ một
chút so với đại nhi tử của ông ta đã từng vang danh Kinh thành. Chỉ
tiếc... Haizzz!
Dù sao cũng từng làm nô tỳ gia đình lớn, biểu hiện
của Thái thị hoàn hảo một chút. Nhưng Dật Vương phủ khẳng định tráng lệ
hơn Tướng phủ nhiều lắm, cho nên bà cũng không nhịn được len lén liếc
nhìn một chút. Mặc dù cũng nhỏ giọng kiềm chế nhi tử nhà mình rồi, nhưng âm thanh nhỏ đến ngay cả Lý ma ma cũng gần như không nghe được, tiểu tử đã quen làm tiểu bá vương ở trong nhà bọn họ làm sao có thể nghe lọt?
Chờ đến sảnh bên, bà ta khó khăn túm tay nhi tử đang với lên khay bánh
ngọt, “Sâm nhi, con trước đợi một chút, Vương phi tỷ tỷ của con lập tức
tới ngay.” die~nd a4nle^q u21ydo^n
Lời này lấy được xem thường thật to của nhi tử nhà mình.
“Ha ha, nếu Du Sâm đệ đệ muốn ăn, vậy cứ để cho đệ ấy ăn đi! Một chút bánh
ngọt mà thôi, ta đặc biệt cho người chuẩn bị cho hai người!” Quý Du
Nhiên cười hì hì đi vào, Thái thị vội vàng hành lễ, Quý Du Nhiên nâng
đỡ, rồi ngồi vào chỗ của mình.
Nam hài dĩ nhiên cầm bánh ngọt ăn.
Thấy nhi tử như thế, Thái thị cười cười không được tự nhiên: “Bạc lão gia
cho thật sự không nhiều lắm, huynh muội bọn họ cũng chỉ đến ngày tết mới được ăn đồ tốt. Những thứ đó cũng không thể so sánh với trong Vương
phủ.”
“Ta hiểu, không có chuyện gì, hắn muốn ăn cứ việc ăn. Nếu
như không đủ, ta lại để cho người mang lên. Lát nữa lúc các ngươi rời đi ta lại để cho người mang về cho hai muội muội cũng nếm thử một chút.”
Quý Du Nhiên lơ đễnh cười nói.
Ánh mắt Thái thị lập tức sáng lên, “Vậy tốt quá! Đại tiểu thư, cám ơn ngài.”
“Người một nhà thôi, khách khí như vậy làm gì?” Quý Du Nhiên cười uống một
ngụm trà, “Đúng rồi, sao hôm nay các ngươi chủ động tới thăm? Không phải ta nói có việc gì cứ nói với Thái Bình sao? Nàng ta sẽ báo lại cho ta.”
“Cái này... Đại tiểu thư, không dối gạt ngài, hôm nay chúng ta nghe lệnh lão gia tới tìm ngài.”
Cười ngượng ngùng, Thái thị nhỏ giọng nói.
Nghe vậy, nụ cười của Quý Du Nhiên cứng đờ, trong mắt lóe lên ý lạnh.
Quý Thúc, ngươi thật sự đủ bản lĩnh! Bản thân không dám tới gặp ta, không
dám để cho thê tử của ngươi ăn nói khép nép tới gặp ta, lại để cho hai
người kia tới nói chuyện với ta? Vậy ngươi cảm thấy thân phận của ta
xứng đôi với bọn họ sao? Ngươi đã đối xử với ta như vậy, vậy cũng đừng
trách ta không khách khí!
Thấy nàng lạnh mặt, Thái thị hồi hộp
trong lòng, liền vội vàng giải thích: “Đây không phải nghe nói nhị tiểu
thư đã xảy ra chuyện sao? Người bị nhốt trong tẩm cung của Thái hậu, lão gia phu nhân nghĩ hết cách cũng không thể giải cứu nhị tiểu thư. Biết
ngài được Thái hậu thương yêu, nghĩ đến nếu như ngài nói một chút với
Thái hậu, có lẽ Thái hậu sẽ nể mặt mà thả nhị tiểu thư? Hơn nữa, dù sao
cũng là người một nhà, đại tiểu thư ngài và chúng ta không phải dựa vào
nhị tiểu thư làm Thái tử phi sống qua ngày sao?”
Không có. Nàng dựa vào chính mình mà sống.
Khóe môi Quý Du Nhiên nhếch lên, “Thái di nương có biết vì sao Thái tử phi lại bị Thái hậu giam lỏng không?”
Thái thị sửng sốt, “Hình như bởi vì có người hại nhị tiểu thư. Thái hậu giận dữ như vậy. Đại tiểu thư, lão gia nói rồi, nhị tiểu thư nhất định bị
hãm hại, ngài nhất định phải giúp nhị tiểu thư một chút!”
Ha ha
ha! Nếu như không phải trường hợp không đúng, Quý Du Nhiên thật muốn
cười to. Phụ thân đại nhân của nàng thật thông minh! Khi nữ nhi bảo bối
của ngài bị hãm hại thì ngài biết rõ ràng nàng ta oan uổng. Vậy còn ta
đây? Từ nhỏ đến lớn, ta bị mẫu nữ kia hãm hại bao nhiêu lần, ngài có bao giờ tin tưởng ta? Ngài ngay cả một câu an ủi qua loa cũng không nói với ta, thậm chí còn cùng nữ nhân của ngài đi chỉ trích ta. Bây giờ ngài
lại trông cậy vào ta tới cứu nữ nhi bảo bối của ngài? Nằm mơ!
Bẫy rập do chính nàng đào, nàng sao có thể cứu nàng ta ở bên trong ra? Nàng không bỏ đá xuống giếng là không tệ rồi!
Nàng vốn định tính toán có chừng mực. Nhưng bây giờ, nàng cảm thấy như vậy
thật có lợi cho bọn họ quá rồi. die nda nle equ ydo nn
Trong lòng cười đủ rồi, Quý Du Nhiên lạnh lùng nói: “Nói thật cho di nương biết
đi! Sự thật chính là, mấy ngày trước, nữ đầu bếp trong Vương phủ chúng
ta len lén hạ độc trong chén súp của ta, làm hại ta giả chết ba ngày,
thiếu chút nữa bị người ta kéo ra ngoài chôn sống rồi.”
“Hả?” Nghe vậy, sắc mặt Thái thị tái nhợt. Bánh ngọt trong tay nam hài cũng rớt xuống, hai mẫu tử không thể tin nhìn nàng.
Quý Du Nhiên cười khẽ, “Mà trải qua Thái hậu thẩm tra, nữ đầu bếp đó là nha đầu hồi môn của ta, mẫu thân đại nhân chuẩn bị cho ta.”
Thái thị giống như biến thành một pho tượng.
Quý Du Nhiên lại nói: “Hơn nữa, chất nữ của nữ đầu bếp đó lại chính là một
trong những nha đầu hồi môn ban đầu của Thái tử phi, trước khi Thái tử
phi bị giam vẫn hết sức được sủng ái. Một nhà nữ đầu bếp cũng đi lại
thân mật với bọn họ. Mà chờ sau khi chuyện này xảy ra, chất nữ kia đã
treo cổ tự tử luôn rồi.”
Thân thể Thái thị run run, khó khăn lắm
mới ngồi vững vàng, “Có phải do có hiểu lầm không? Nhị tiểu thư sao lại
hại đại tiểu thư ngài?”
“Ân oán giữa ta và nàng ta, chẳng lẽ di
nương còn không rõ ràng sao? Huống chi, di nương nghe nói chứ? Ca ca của ta đã trở lại rồi, bây giờ là Tể tướng nước Phong Lịch. Ban đầu khi ca
ca rời đi đã từng nói nhất định sẽ khiến cho bọn họ nợ máu phải trả bằng máu, hiện giờ bọn họ đã bị sợ chưa!”
“Đại thiếu gia? Ngài ấy trở lại?” Thái thị lại run lên, theo bản năng ôm chặt nhi tử của mình.
Quý Du Nhiên mở to mắt, “Yên tâm đi, ca ca đã ra khỏi tộc phổ của Quý gia,
hơn nữa huynh ấy cũng sửa họ Vân rồi. Từ đó trở đi không còn là người
Quý gia nữa.”
Lúc này Thái thị mới thở phào nhẹ nhõm. Nhưng ngay
lúc đó, bà ta lại nhíu mày, “Đại tiểu thư, vậy phải làm sao bây giờ? Nhị tiểu thư sẽ không có chuyện gì chứ?”
“Sẽ có chuyện! Chuyện này
chọc giận Thái hậu. Huống chi, Thái tử phi thành thân hơn một năm vẫn
không mang thai, chuyện này vẫn luôn bị người ta chỉ trích. Hiện giờ
trong Đông cung nhiều mỹ nhân đã bụng to rồi, vậy đã nói rõ Thái tử
không có vấn đề gì. Thái hậu vẫn luôn rất không hài lòng với Thái tử
phi, hiện giờ lại xuất hiện chuyện này, ta chỉ sợ là...”
“Đại
tiểu thư, ngài không thể cứu nhị tiểu thư sao? Nhị tiểu thư dù sao cũng
là Thái tử phi! Là chỗ dựa lớn nhất hiện nay của Quý gia chúng ta!”
Quý gia chúng ta? Giọng điệu thật lớn! Quý Du Nhiên cười lạnh không thôi.
Nàng có nên bội phục sự ngốc nghếch của nữ nhân này hay không?
Chợt giận tái mặt, Quý Du Nhiên lạnh lùng nói: “Di nương thật sự muốn ta cứu? Thật tâm thật ý sao? Bất kể hậu quả như thế nào?”
Thái thị sửng sốt, “Sẽ có hậu quả gì?”
“Haizzz!” Quý Du Nhiên thở dài, “Di nương chính là quá ngốc rồi, nghe phụ thân
thuận miệng nói liền ngây ngốc tới. Nhưng mà, di nương chân chính dùng
đầu óc suy nghĩ một chút, chuyện này đáng giá để di nương đi làm sao? Di nương coi như thật sự cứu Thái tử phi ra, kết quả sẽ là như thế nào?
Nàng ta biết được sự tồn tại của di nương? Nếu như biết rõ rồi, nàng ta
sẽ thật lòng cảm kích di nương sao?”
“Cái đó... Mọi người đều là
người một nhà. Lão gia nói rồi, nếu như lần này chúng ta thành công, nô
tỳ và Sâm nhi cũng chính là lập công, lão gia còn có lòng tin thuyết
phục phu nhân sớm ngày nhận mẫu tử nô tỳ trở về phủ.”
“Di nương tin thật sao?” Quý Du Nhiên lạnh giọng hỏi.