Trong lòng Thái thị run run, “Nô tỳ...”
“Thật ra thì di nương
chính là không tin đúng không?” Quý Du Nhiên cười cười, “Mẫu thân có
tính tình gì, di nương phục vụ cận thân bà ấy bao nhiêu năm, trong lòng
khẳng định rõ ràng hơn ta. Đã nhiều năm như vậy, bên cạnh phụ thân chỉ
có hai tỷ muội chúng ta, vẫn không có nhi tử bên thân, bà ta cũng không
chủ động nạp thiếp cho phụ thân. Các ngươi là người mà bà ta tín nhiệm
nhất, bà ta cũng chưa bao giờ nghĩ tới để cho các ngươi làm trợ lực cho
bà ta. Hiện giờ, cũng bởi vì chuyện nhỏ này của các ngươi, để cho bà ta
biết được sự hiện hữu của các ngươi, di nương cho rằng bà ta sẽ có phản
ứng như thế nào? Cảm tạ ân đức? Hay cắn răng nghiến lợi?”
Phải là cắn răng nghiến lợi. Thái thị yên lặng nói thầm trong lòng.
Nhìn sắc mặt bà ta cũng biết bà ta đã nghe lọt. Quý Du Nhiên thong thả giọng điệu lại: “Di nương, ta nói thật với di nương đi! Đúng, ta có thể nói
vài lời hữu ích bên cạnh Thái hậu vì nàng ta, nhưng mà ta không muốn!
Tại sao? Nàng ta giương nanh múa vuốt trước mặt ta bao nhiêu năm, khó
khăn lắm hiện giờ mới giữ chặt được nàng ta, ta vỗ tay khen hay còn
không kịp, còn để cho ta đi cứu nàng ta? Ta khờ sao?”
“Nhưng mà...”
“Di nương vẫn còn sợ một khi nàng ta thất thế, nhà chúng ta xong rồi sao?”
Quý Du Nhiên cười khẽ, “Di nương, di nương nghĩ sai lầm rồi. Ban đầu
trước khi nàng ta gả cho Thái tử, nhà chúng ta như thế nào? Sau khi nàng ta gả cho Thái tử, nhà chúng ta ra sao? Trong đó có biến hóa rất lớn
sao?’
“Dường như, cũng không phải rất lớn.” Thái thị nhỏ giọng nói.
“Chính là thế! Phụ thân đã là Tể tướng rồi, địa vị cực cao, cả Kinh thành to
như vậy còn có mấy người có thể so sánh mà vượt qua phụ thân? Nhị muội
muội gả cho Thái tử chỉ là thêm gấm thêm hoa mà thôi. Nhưng mà, di nương ngẫm lại xem, gả nhị muội muội xong, không phải có ý phụ thân đang đứng bên phía Thái tử? Thái tử là Thái tử không sai, nhưng bây giờ Thánh
thượng còn ở đây! Thánh thượng long thể an khang, ít nhất còn có thể
sống mười hai mươi năm, hiện giờ phụ thân đã bắt đầu ủng hộ Thái tử, di
nương cảm thấy nếu như Thánh thượng biết thì trong lòng sẽ nghĩ sao?
Không phải có điều kiêng kỵ phụ thân sao? Mà bây giờ, nhị muội muội thất thế, ta thật sự cảm thấy rất tốt. Phụ thân không cần lo lắng đứng về
phía nàng. Phụ thân chỉ cần làm tốt chuyện của mình trung quân ái quốc,
vậy thì không thành vấn đề. Không có tầng quan hệ Thái tử kia, Hoàng
thượng cũng càng có thể yên tâm hơn mà dùng phụ thân. Di nương cảm thấy
như thế nào?”
Thái thị ngây ngốc nhìn nàng, đầu óc đã bị lời của nàng làm cho hôn mê, “Dường như, dường như chính là đạo lý này.”
“Hơn nữa!” Quý Du Nhiên cười thần bí, ngoắc ngoắc tay với bà ta, Thái thị
ngoan ngoãn đưa lỗ tai tới, Quý Du Nhiên nhỏ giọng nói, “Chẳng lẽ di
nương không nghĩ tới sao? Thừa cơ hội này trừ nhị muội muội, thật ra
không tồi. Có thể mở đường vì Du Sâm đệ đệ.”
“Hả?” Thái thị khẽ kêu lên, Quý Du Nhiên vội vàng che miệng bà ta lại, “Ta
sớm nói với di nương rồi, mẫu thân đại nhân chỉ có một nhị muội muội là
nữ nhi, cũng ký thác tất cả hy vọng lên người nàng ta. Nhưng mà, nếu như nhị muội muội không còn? Không phải bà ta còn phải dựa hoàn toàn vào
phụ thân sao? Đến lúc đó, cho dù trong ngoài, tất cả đều do phụ than
định đoạt. Mà đợi đến lúc đó, nếu như phụ thân ra chủ ý muốn đón các
ngươi về, bà ta khẳng định không có gì để nói. Núi dựa là nữ nhi của bà
ta đã không còn, Quý gia về sau phải dựa vào Du Sâm đệ đệ chống đỡ, bà
ta sẽ không ngu đến mức tự chặt đường lui hại Du Sâm đệ đệ.”
Thái thị nghe choáng váng, đôi mắt sững sờ.
Quý Du Nhiên nói xong rồi, khe khẽ đẩy bả ta một cái, “Di nương, di nương cảm thấy như thế nào?”
Thái thị hồi hồn, cả khuôn mặt đều là khẩn trương, “Ngài nói vậy quả thật không sai, có khả năng làm đến sao?”
Quý Du Nhiên mỉm cười, “Chỉ cần chúng ta buông tay mặc kệ, để nàng ta tự
sinh tự diệt là được. Nếu như cuối cùng nàng ta đi ra, đó chính là số
mệnh của Du Sâm đệ đệ không tốt, còn phải nghĩ cách. Nếu như nàng ta
không đi ra được, đó không phải là kết cục chúng ta muốn sao? Chúng ta
không hề làm gì, cũng không giơ tay giúp đỡ cũng không bỏ đá xuống
giếng, kết quả cuối cùng như thế nào, đều dựa vào ông trời tới quyết
định, chúng ta cũng sẽ không áy náy!”
Thái thị động lòng, “Đúng
vậy, chúng ta cái gì cũng không làm, cho dù cuối cùng nhị tiểu thư chết
chúng ta cũng không sao. Nhưng mà, lời như vậy, trở về nô tỳ phải bẩm
báo lại với lão gia như thế nào?”
“Chuyện này đơn giản, di nương
cứ nói ta không đồng ý không phải xong rồi sao? Dù sao ta và nhị muội
muội như nước với lửa, ta đã sớm náo loạn đông cứng với bọn họ, di nương nói ta hung hăng, bọn họ chắc chắn sẽ không hoài nghi lên đầu di
nương.”
“Đúng vậy!”Thái thị lập tức cười, “Chính là ý này! Đại tiểu thư, vậy trở về nô tỳ nói như vậy?”
“Nói đi!” Quý Du Nhiên cười nói, “Chính là, về sau chờ Du Sâm đệ đệ quay về, các ngươi cũng không thể quên ta.”
“Yên tâm đi! Trải qua mấy ngày này, đại tiểu thư giúp đỡ chúng ta như vậy,
bây giờ còn nghĩ kế giúp chúng ta, đại tiểu thư chính là đại ân nhân của Sâm nhi chúng ta, về sau Sâm nhi chúng ta quên ai cũng không thể quên
Vương phi đại tỷ tỷ này!” Thái thị vội vàng tươi cười nói.
Ha ha, chỉ mong có một ngày kia!
Quý Du Nhiên cười lạnh trong lòng, ngoài miệng tiếp tục nói: “Nếu muốn di
nương trở về nói chúng ta đàm phán không thành rồi, vậy ta cũng không
thể giữ các ngươi lại ăn cơm. Như vậy đi! Ta để Lục Ý cho các ngươi mấy
thứ điểm tâm, các ngươi mang về ăn, như thế nào?”
“Không thành vấn đề!” Sớm bị nàng tẩy não rồi, Thái thị bây giờ chỉ theo mệnh lệnh của nàng.
Cũng không muốn tiếp tục nhìn nữ nhân này, Quý Du Nhiên liền kêu Lục Ý đi
chuẩn bị đồ, cũng gọi Lý ma ma gọi một chiếc xe ngựa tới, tiễn mẫu tử
hai người về.
Chờ đưa hai mẫu tử này đi, Quý
Du Nhiên quay đầu lại, liền thấy Phượng Dục Minh ngồi đó, ánh mắt sáng
ngời nhìn nàng. Nhất thời trong lòng hiện lên vẻ kinh hoàng: “Vương gia, bị lời của ta hù sợ?”
“Không có!” Phượng Dục Minh cười híp mắt nói, giơ ngón tay cái với nàng, “Ái phi nàng nói thật tốt!”
--- ------Ta là đường ranh giới Du Nhiên lại vào cung---- -----
Chờ Thái thị trở về, dĩ nhiên thêm dầu thêm mỡ soạn bậy mình tận tình
khuyên nhủ một trận như thế nào, nhưng Quý Du Nhiên không hề có phản
ứng, cuối cùng còn lấy cây chặn cửa đuổi bọn họ ra khỏi cửa lớn.
Quý Thúc nghe xong giận dữ, nhưng cũng không thể làm gì, chỉ có thể đi tìm
đồng môn thương lượng thượng tấu xin Hoàng đế ra mặt làm chủ.
Nhưng mà, phía trên có Thái hậu đè ép, Hoàng đế cũng không dám xen vào việc của người khác, chuyện này cứ đè xuống như vậy.
Mà từ việc này ra, lại biết được Quý Du Nhiên bị Quý thúc viết mắng mấy
lần, Thái hậu đau lòng Quý Du Nhiên đến không được, nhiều lần cho đòi
nàng vào cung an ủi. Trong lúc nhất thời, danh tiếng của nàng vô song.
Một ngày này, nàng và Phượng Dục Minh lại vào cung, lại nghe Thái hậu nói:
“Các con tới thật không khéo, Ninh Vương phi vừa mới rời từ chỗ ai gia
đi, chắc lại đi chỗ tẩm cung trước kia Ninh Vương ở! Haizzz, đó cũng là
hài tử số khổ. Hài tử mới lớn chút như vậy, thân thể Ninh Vương lại càng ngày càng không tốt lên, Thái y nói, đoán chừng không qua được mùa xuân này.”
Thật sao? Quý Du Nhiên hoảng hốt. Liền ngồi xuống bên cạnh Thái hậu nói vài câu
trấn an, đã bị Thái hậu thúc giục đi tìm Ninh
Vương phi, kêu nàng khuyên lơn trấn an nàng ta.
Thật ra thì, nàng có gì hay để khuyên sao? Ninh Vương phi cũng không ôn hòa thiện lương như vẻ bề ngoài của nàng ta.
Chỉ có điều, nếu Thái hậu đã thúc giục, nàng cũng không tiện nói không đi,
Quý Du Nhiên liền lôi kéo Phượng Dục Minh, hai người tùy tiện đi dạo bên ngoài, quyết định chờ lắc lư đủ rồi sẽ đi tìm nàng ta, tùy tiện nói hai câu là được.
Chỉ có điều, người định không bằng trời định. Đang
lúc hai người tay cầm tay đi trong Ngự hoa viên, Quý Du Nhiên đột nhiên
nghe được một giọng nói quen thuộc, lập tức dựng lỗ tai lên –– Ninh
Vương phi!
Hơn nữa, nàng ta giống như đang khóc?
Liền vội vàng kéo Phượng Dục Minh, hai người lặng lẽ tới gần hơn chút nữa, liền nghe
được một giọng nữ mảnh mai đang khẽ nức nở: “Ngươi đi nhìn hài tử một
chút đi! Dung mạo của hắn rất giống ngươi, lỗ mũi miệng, gần như giống
nhau như đúc.”
Trong đầu vang lên một tiếng ong, Quý Du Nhiên kêu xong rồi trong lòng. Nàng sao lại cố tình nghe được lời nói như vậy?
Tuy rằng đã sớm hoài nghi hài tử trong bụng Ninh Vương phi không phải là
của Ninh Vương gia, nhưng mà... Nàng cũng không nghĩ tới người khác!
Nhưng bây giờ xem ra, người kia cũng ở trong Hoàng cung. Nói như thế,
vậy chỉ có hai lựa chọn.
Thái tử? Quý Du Nhiên lập tức nghĩ đến người kia.
Trong lòng tự nói với mình phải nhanh rời đi, nhưng đầu óc không quản được
thân thể, nàng tiếp tục trầm ngâm nín thở nghe, thật lâu không nghe được bất kỳ đáp lại nào.
Sau đó, Ninh Vương phi lại khóc tiếp, “Ta
biết rõ, ngươi hận ta, cũng không thích Hiền nhi. Nhưng mà, cho dù như
thế nào, hắn cũng là con của ngươi! Hắn cũng do ta khổ sở mười tháng
hoài thai sinh ra, ngươi phải đi nhìn hắn một cái có được không? Tốt
xấu, tốt xấu gì cũng cho hắn nhìn phụ thân ruột của mình!”
“Phụ thân ruột của hắn là Ninh Vương.”
Rốt cuộc, một giọng nói trầm thấp hùng hậu vang lên, liền giống như một tia sấm sét, ầm ầm nổ vang trong đầu Quý Du Nhiên.
Chuyện gì xảy ra ––
“Phụ vương?”
Nàng mới miễn cưỡng nhịn kinh hô kêu lên, nhưng Phượng Dục Minh lại không
nhịn được. Quý Du Nhiên vội vàng che cái miệng của hắn.
Mà bên kia hai người đang nói chuyện hình như cũng bị kinh động, giọng Hoàng đế trầm thấp giảm xuống tám độ: “Ai?”
“Hoàng thượng?” Lá cây phát ra tiếng xào xạc, Vương công công đi tới.
Nhìn thấy là tâm phúc của mình, Hoàng đế thở phào nhẹ nhõm, liền nhìn về
phía Ninh Vương phi nói: “Sinh mạng của Ninh Vương bị đe dọa, gần đây
ngươi nên ở bên cạnh hắn chăm sóc tử tế mới đúng. Còn có Hiền nhi, hắn
là cốt nhục duy nhất của Ninh Vương, ngươi cũng nên để cho Ninh Vương
trước khi lâm chung nhìn thấy nó nhiều một chút. Về sau ngươi vẫn không
cần vào cung, cứ ở trong Vương phủ giúp phu quân dạy nhi tử, trẫm sẽ sai người đưa ban thưởng liên quan đi.”
“Mẫn Chi!”
Một tiếng
thê lương mang theo uyển chuyển bên trong, u oán mang theo lưu luyến nhỏ giọng kêu lên, kích đến cả người Quý Du Nhiên nổi đầy da gà.
Đây là xảy ra chuyện gì? Cha chồng và con dâu, hơn nữa còn là nàng dâu của
nhi tử bị bệnh liệt giường của mình... Nếu truyền ra ngoài, vậy thể diện kia của Hoàng thượng cũng không cần nữa. Chỉ có điều, nàng dù như thế
nào cũng nghĩ không ra hai người này tiến tới với nhau như thế nào, lại
còn làm ra một hài tử!
Ôi trời ơi...
Lắc đầu sợ hãi than, lỗ tai nghe thấy bước chân của Hoàng thượng và Vương
công công đi xa, Quý Du Nhiên vội vàng kéo Phượng Dục Minh định bỏ chạy. Nhưng mà, một giọng nói sâu kín vang lên sau lưng: “Hoàng thượng đi
rồi, nhị đệ muội, ngươi đi ra đi!”
Hả?
Bước chân của Quý Du Nhiên ngừng lại một chút. Bị nàng ta phát hiện rồi hả?
Xoẹt xoẹt xoẹt, tiếng giày thêu giẫm trên cỏ truyền đến. Không lâu lắm, Ninh Vương phi đã vòng qua lùm cây đi tới trước mặt bọn họ.
Khóe miệng Quý Du Nhiên nhếch lên –– thật sự bị nàng ta phát hiện!
“Ta không nghe thấy cái gì cả.” Đối mặt với ánh mắt tơ máu của Ninh Vương phi, Quý Du Nhiên nhỏ giọng nói.
Trên mặt Ninh Vương phi hiện lên nụ cười nhạt.
Hôm nay nàng ta mặc bộ đồ màu xám bạc, trên đầu búi tóc đơn giản, trên búi
tóc cũng chỉ trang trí vài trâm bạc, có vẻ hết sức trắng trong thuần
khiết. Mà khuôn mặt xinh đẹp gầy hơn trước kia không ít, liền nổi bật
lên cặp mắt vừa tròn vừa lớn, bây giờ còn ướt nhẹp, thật sự khiến cho
lòng người ta đau.
“Không sao.” Môi son khẽ mở, nàng ta nhỏ giong nói, “Ta vốn không có ý định lừa gạt ngươi.”
Hả, lời này của nàng ta là có ý gì? Quý Du Nhiên nắm chặt tay Phượng Dục Minh.
Ninh Vương phi lại cầm khăn lau khóe mắt, “Nhị đệ muội, có phải ngươi cũng cảm thấy ta rất hạ tiện không?”
Đúng, rất hạ tiện. Quý Du Nhiên điên cuồng gật đầu trong lòng, nhưng ngoài
mặt vẫn nhỏ giọng nói: “Ngươi hẳn có nỗi khổ tâm riêng của ngươi đi?’
Trong mắt Ninh Vương phi nhất thời lăn ra hai giọt nước mắt lớn chừng hạt
đậu, trên mặt có vẻ kích động sau khi được người hiểu cho.
“Nhị đệ muội!”
Một tiếng kêu cực kỳ ai oán triền miên, nàng ta thế mà lại định bổ nhào về
phía nàng, Quý Du Nhiên vội vàng tránh thoát, “Đại Hoàng tẩu!”
Ninh Vương phi lảo đảo mấy cái, khó khăn lắm mới đứng vững, lại nâng khăn lau lệ.
Đầu Quý Du Nhiên lớn như cái đấu, “Ta nói, mới vừa rồi ta không nghe được
gì, Vương gia nhà ta cũng giống vậy. Chúng ta chỉ tới đây đi dạo một
chút, lát nữa sẽ đi đến thăm hài tử nhà đại Hoàng tẩu, không hơn. Hiện
giờ, Hiền nhi vẫn ở chỗ mẫu hậu đúng không?” Rồi dùng sức kéo Phượng Dục Minh, “Vương gia, chúng ta đi thôi!”
“A, được!” Phượng Dục Minh vội vàng gật đầu, hai người hấp tấp chạy ra.
“Nhị đệ muội!” Ninh Vương phi còn chưa chết tâm khẽ gọi một tiếng, khóe
miệng nhếch lên nụ cười khẽ. Có giễu cợt, có toan tính, dường như còn có mùi vị khác.
Lẳng lặng nhìn theo phương hướng bọn họ biến mất,
nàng đồng thời siết chặt khăn tay, trong miệng giống như tự nhủ: “Ngươi
nói không nghe thấy thì thật sự không nghe thấy rồi hả? Nói ra ai tin?”