Nàng Phóng Viên Siêu Quậy

Bóng Đen Vụt Qua


trước sau

Bệnh viện MS.

Cáng cứu thương nhanh chóng được đưa tới chở nạn nhân tới phòng cấp cứu... Ai nấy đều vội vã và gấp gáp. Cửa phòng đóng sầm lại... Thời gian bắt đầu trôi, thật chậm.

Cộp... Cộp... Cộp

Tiếng bước chân có phần gấp gáp nhưng vẫn rất chậm đang tới dần. Nó bây giờ mới tới nơi. Mải suy nghĩ mà quên mất việc phải làm nên giờ mới bị muộn không kịp đi theo sau cái xe cấp cứu đó, đành phải bắt taxi đi đằng sau. Tay nó nắm chặt gấu áo, hơi run run hướng mắt về phía trước.

Người nó trông thảm hại hết biết. Mái tóc đen thẳng bây giờ bị rối tung cả lên. Quần áo lấm lem đất cát do bị ngã, chân tay sứt sát hết cả. Mọi người đứng gần nó đều đưa ánh mắt kì dị vào.

Nó mặc kệ không thèm để ý, chỉ ngước mắt lên nhìn cánh cửa phòng cấp cứu đóng một cách lạnh lùng, che đi hết những gì muốn thấy bên trong.

"Vì sao khi anh đi em đã không ôm lấy anh hỡi người

Vì sao đôi chân em cứ đứng nhìn anh xa mãi xa..."

Nó nhấc điện thoại lên nghe. Là Windy.

- Alô? Chuyện gì thế mi?

"Mi với Mi Yeon đi đâu đó? Sao ta không thấy?"

- Ta ở bệnh viện. Còn Mi Yeon...

"Sao lại ở bệnh viện? Mi bị gì sao? Mi Yeon đâu?"

- Mi Yeon... Cô ấy...

"Sao?"

...

Rầm rầm rầm.

Tiếng bước chân một lần nữa lại vang lên. Không phải mang vẻ từ từ như lần trước nữa mà là chạy, mang đầy tính vội vã.

- Hân Hân? Mi Yeon sao rồi?

- Hân Hân? Mi Yeon sao rồi?

Windy vừa thấy nó đã hỏi dồn, mặt đầy mồ hôi do chạy nhiều.

- Cô ấy vẫn trong phòng cấp cứu kìa_ nó nghếch đầu sang bên ý chỉ.

- Tại sao lại như thế chứ? Mi vốn phản xạ rất nhanh đâu cần phải tới Mi Yeon ra cứu?_ Windy lo lắng, mặt trắng ra_ Mà thôi, cũng qua rồi không nhắc lại nữa. Mi Yeon bị thương có nặng không?

- Không biết được. Nhưng quan sát thì có vẻ là khá nặng.

Giọng nó ngày càng trầm tĩnh và mang tính kiềm chế rất cao. Windy thấy nó không ổn thì cũng ngừng nói và chỉ im lặng nhìn cánh cửa to lớn trước mặt mình.

Ba tiếng nặng nề trôi qua...

Píp! Cánh cửa lạnh lùng và tàn nhẫn đó lần nữa lại mở ra, và Mi Yeon được đưa ra. Người cô trắng toát một màu vì bị băng bó toàn thân. Đôi mắt nhắm chặt, đôi môi hồng hồng lúc nào giờ trắng bệch ra, mím lại. Nó
đột nhiên có linh cảm không lành.

- Bác sĩ, cô ấy sao rồi?

Windy chạy vội tới hỏi, gương mặt lo lắng...

- Cô bé hiện giờ không sao rồi. Nhưng chấn thương quá nặng, cần phải tĩnh dưỡng lâu dài. Một lúc nữa bệnh nhân sẽ tỉnh.

- Cảm ơn bác sĩ rất nhiều.

Windy thở phào rồi dẫn nó đi theo tới phòng hồi sức.

- Haiz, tội nghiệp Mi Yeon. Vừa mới tới đây đã chịu tai nạn như thế này.

Windy thở dài nhìn thân ảnh một cô gái nằm trên giường, khắp người không tìm ra một chỗ hở không băng bó trừ đôi mắt, xung quanh là dây truyền nhằng nhịt. Nó im lặng.

.

.

Thời gian dần trôi. Căn phòng im lặng, không ai nói lời nào.

Thời gian dần trôi. Căn phòng im lặng, không ai nói lời nào.

- Ta ra ngoài mua đồ ăn.

Nó không chịu nổi nữa phải đi ra ngoài cho thoải mái. Nó ghét mùi bệnh viện. Bên trong luôn sặc mùi thuốc, cái cảm giác khó chịu toàn thân luôn xâm chiếm. Cái mùi bệnh viện này cũng gợi cho nó nhớ lại ngày xưa... Chính sau hôm bị Phong đánh đó, nó đã bị tai nạn... Nhưng nó không nói với ai. Chỉ giữ kín làm bí mật cho mình. Và có một vết sẹo mãi không quên.

Vụt!

Nó giật mình đứng im quan sát ra phía cửa sổ, tim đập mạnh hơn. Có một bóng đen vừa vút qua, rất nhanh chóng biến mất không một dấu vết. Trời quá tối không thể thấy gì, nhưng với sự tinh tường nhanh nhạy của nó thì nó khẳng định đó là người chứ không phải là vật gì bay qua. Người đó là ai? Tới đây với mục đích gì?

...

- Ta về rồi này. Windy đâu?

Mua đồ ăn xong, nó về bệnh viện. Đầu không thôi nghĩ tới hình ảnh bóng đen đó. Vô phòng thì không thấy Windy đâu, chỉ thấy Mi Yeon đã tỉnh lại, đang ngồi dựa vào gối. Và nó phát hiện ra mặt Mi Yeon hơi trắng.

Mi Yeon cười gượng:

- À, Windy đi sang chỗ bác sĩ rồi.

- Không ổn sao?

- Ơ, không, không. Tớ bình thường mà.

Mi Yeon có vẻ hơi hoảng hốt. Nó để ý thấy nhưng không quan tâm cho lắm.

- Ừ. Ăn cháo đi còn uống thuốc.

- Ừm cảm ơn Hân Hân nha.

- Không có gì.

Truyện convert hay : Người Ở Rể Rời Núi

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện