Nàng Phóng Viên Siêu Quậy

Bóng Đen Vụt Qua (2)


trước sau

Nhấc cái cặp lồng cháo ra, nó nhanh chóng múc vào bát, đưa thìa cháo tới trước mặt Mi Yeon. Cô khẽ lắc đầu:

- Không, để tớ tự làm đi_ kèm theo là nụ cười rất gượng.

Nó nhíu mày nhìn thẳng vào Mi Yeon, nói một câu y như ra lệnh:

- Ăn!

Mi Yeon giật mình, hơi run run há miệng ra nuốt lấy miếng cháo nó đưa, còn suýt bị nghẹn nữa! Cứ như tội nhân vậy.

Đút xong cho Mi Yeon, nó cất bát, kéo ghế tới gần giường cô, nhẹ nhàng hỏi Mi Yeon nhưng từng từ của nó như chất chứa những tâm sự khó phai:

- Sợ lắm sao?

- Hả?

Mi Yeon hơi nghệt ra, khó hiểu. Nó đang hỏi ý gì?

- Tôi muốn hỏi... tôi đáng sợ lắm sao?

Mi Yeon hơi ngạc nhiên đôi chút, rồi lắc đầu, cười thật tươi chứ không gượng gạo như lúc nãy.

- Hi hi, bạn đâu có đáng sợ đâu. Bạn rất tốt đó! Bạn chỉ là có hơi tính bảo thủ thôi mà.

Bảo thủ? Không hề có. Đó là quan tâm theo cách của nó thôi mà. Đã lâu rồi nó không quan tâm tới mọi người xung quanh ít thân quen nên nó chẳng biết nên làm như thế nào nữa. Nó chỉ làm theo cách theo chính mình coi là đúng thôi.

- À, đúng rùi. Chúng ta chưa kết bạn theo đúng nghĩa của nó đúng không? Vậy bây giờ bắt tay coi như làm quen lại từ đầu đi, được không?

Mi Yeon nghiêng đầu nở nụ cười rất thân thiện, đưa cánh tay về phía nó.

Một giây bất ngờ...

Một giây vui vui...

Một giây chần chừ...

Một giây hoang mang...

Một giây hoảng loạn...

Một giây sợ hãi...

Nó đứng bất động trước cánh tay Mi Yeon. Nhìn nét cười của cô, nó bỗng chốc thấy mình yếu lòng. Nhưng rồi sau đó, tim nó cảm nhận, đáy mắt Mi Yeon nhìn nó có đôi chút gì đó không thật lòng. Và điều đó, nó rất sợ. Nó sợ trong lòng, không dám biểu hiện ra. Nó là vậy, dù có lạnh lùng băng giá như thế nào đi chăng nữa, trái tim nó cũng rất mềm yếu, dễ cảm thông. Nó muốn có một trái tim sắt đá như ai ai đều bảo nó, nhưng không thể được. Vì thế, nó rất sợ, sợ tất cả mọi thứ. Nhưng không ai biết, chỉ có gia đình và Windy biết thôi...

Nó đứng bất động trước cánh tay Mi Yeon. Nhìn nét cười của cô, nó bỗng chốc thấy mình yếu lòng. Nhưng rồi sau đó, tim nó cảm nhận, đáy mắt Mi Yeon nhìn nó có đôi chút gì đó không thật lòng. Và điều đó, nó rất sợ. Nó sợ trong lòng, không dám biểu hiện ra. Nó là vậy, dù có lạnh lùng băng giá như thế nào đi chăng nữa, trái tim nó cũng rất mềm yếu, dễ cảm thông. Nó muốn có một trái tim sắt đá như ai ai đều bảo nó, nhưng không thể được. Vì thế, nó rất sợ, sợ tất cả mọi thứ. Nhưng không ai biết, chỉ có gia đình và Windy biết thôi...

- Hân Hân?

Mi Yeon cất tiếng như muốn thúc giục nó. Nó tỉnh lại khỏi
dòng suy nghĩ. Nhìn chằm chằm vào bàn tay đang đón chào nó, nó nửa muốn cầm lấy... nửa lại không.

- Tôi...

Giọng nó nhỏ dần rồi biến mất trong không khí... Đôi chút lưỡng lự, vai nó hơi run run.

Nãy nó hỏi Mi Yeon, nhưng thực chất là đang hỏi chính mình. Nó muốn hỏi... Từ bao giờ nó trở thành như vậy... Ngày xưa, nó đã quá tin tưởng vào những người bên cạnh mà nó gọi là "bạn" đó, và giờ mất đi cái gọi là "tình bạn", "tình yêu" đó. Nó muốn hỏi, tại sao... tại sao họ lại coi chính mình hơn tất cả mọi người xung quanh. Và nếu có thể, nó có thể tin tưởng người bạn mới này không?

Cạch! Một tiếng mở cửa lại lần nữa lại chặn đứng dòng suy nghĩ của nó.

- Nào nào, kết bạn, kết bạn đi. Mi Yeon mỏi tay rùi kìa.

Windy chạy vào tóm lấy tay nó đặt vào tay Mi Yeon, rồi đẩy đẩy hai cánh tay hai người rung bắt tay như thật.

- Windy!_ nó nhìn Windy, nghiến răng.

- Èo bình tĩnh đi_ Windy cười bỏ lơ_ Giờ hai người làm bạn rồi nhá.

Nhìn hai cánh tay đang nắm chặt, nó lại có đôi chút run run. Nhưng đúng rồi, nó nên tin tưởng thêm một lần đúng không? Đâu phải ai cũng giống Diễm My đâu, phải chứ?

Nó nở một nụ cười nhẹ, một nụ cười hiếm hoi:

- Ừ, chào mừng bạn mới, Mi Yeon.

- HOAN HÔ! TUYỆT VỜI!

- Hahahaha!

Tiếng cười tràn ngập căn phòng. Báo hiệu một niềm vui tới với nó.

...

Keeennnggg!...

Vụt!

Lại nữa! Nó quay ngoắt về phía cửa sổ cẩn thận đề phòng. Và bóng đen đó lại xuất hiện, bay qua.

Choang!

Choang!

Một mũi dao lao thẳng về phía Mi Yeon. Cô nàng bất động, sợ hãi, mặt trắng bệch. Nó nhanh chóng lao tới, bắt lấy mũi dao chỉ cách mặt Mi Yeon hai xăng ti mét.

- Sợ chết mất_ Windy thở phào_ Mi Yeon, sao không?

- Ừm, không sao hết_ Mi Yeon cười gượng_ Người có sao là Hân Hân kìa.

Windy hốt hoảng xoay xoay người nó.

- Mi làm sao? Sao bất cẩn để bị thương thế hả?

Nó hơi đẩy Windy ra, nhíu mày.

- Bình thường. Chỉ bị thương ở tay đôi chút. Không cẩn thận cầm con dao đứt tay thôi.

- Chút mà ra máu nhiều vậy hả? Đưa ta băng!

- Được rồi, lát nữa đi. Ta coi phong thư này viết gì đã.

- Hả? Thư gì?

- Từ con dao lúc nãy.

Nó rút tờ giấy, mở ra chỉ thấy mấy chữ kì lạ:

"Quá sai lầm. Thật ngu ngốc!

............... Thần bóng tối....."

Thần bóng tối? Nó đã nghe ở đâu thì phải... Rất quen.

Mặt Mi Yeon hơi tái đi.

Rốt cuộc, người đó là ai? Tại sao lại viết cho bọn nó tờ giấy này? Và viết với ý gì?

~end chap 9

~

Truyện convert hay : Một Đời Binh Vương

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện