Thẩm Hi tìm gặp Phong Lãng để hỏi hắn khi nào bọn họ sẽ rời khỏi đây, Phong Lãng đang đứng ở một bãi đất trống để luyện tập, hắn chỉ mặc một chiếc quần còn phần trên thì lộ ra hết, cơ thể dã thấm đầy mồ hôi, làn da ngăm khiến cho Phong Lãng trở nên nam tính hơn, Thẩm Hi đi đến nhìn thấy cảnh tượng quyến rũ trước mắt, liền nuốt nước bọt liên tục sự thèm thuồng dâng lên cô cảm thán nói.
“ Sống đến từ này năm đây chắc có lẽ là mĩ cảnh đẹp nhất mà mình từng thấy.
”
Phong Lãng dừng lại động tác của mình rồi quay sang nói với Thẩm Hi.
“ Nhìn đủ chưa.
”
Thẩm Hi mới hoàn hồn lại cô đưa tay lau mép môi của mình một chút nữa thôi là nước dãi chảy ra khóe miệng, Thẩm Hi mỉm cười xã giao nói.
“ Khi nào chúng ta mới đi khỏi đây vậy ?”
Phong Lãng đi đến chỗ bóng mát ngồi rồi lấy khăn lau cơ thể đầy mồ hôi, hắn khan giọng nói.
“ Chưa được bây giờ đưa cô đi sẽ bị nghi ngờ, bọn họ mà biết sự thật của chúng ta thì cô sẽ bị giết rồi ném xác vào rừng cho thú dữ ăn.
”
Thẩm Hi nghe Phong Lãng nói liền run rẩy cô lấp bấp nói.
“ Anh đang nói dối có đúng không tôi không tin đâu.
”
Phong Lãng cười gian xảo rồi nói.
“ Cô thử đi vào trong rừng đi có rất nhiều xương người ở đó.
”
Thẩm Hi lắc đầu nói.
“ Không cần đâu, nhưng tôi sợ phải ở đây quá rồi, không có nổi một cái áo lót để thay, nhà vệ sinh thì bất tiện còn nữa phải ngủ cùng nhà với anh tôi thấy không an toàn chút nào.
”
Phong Lãng liếc nhìn Thẩm Hi nói.
“ Cô kén chọn vừa thôi, những gì cô chê bai thì những người sống ở đây sẽ chết hết khi không có đầy đủ tiện nghi như cô yêu cầu rồi, còn nữa ngủ cùng nhà với tôi thì sao tôi chẳng có hứng thú với người không có gì để ngắm như cô.
”
Thẩm Hi như bị tổn thương tại sao Phong Lãng lại có thể nói cô như thế chứ, Thẩm Hi tức giận đi đến túm tóc của Phong Lãng nghiến răng nói.
“ Vậy mà bảo là chẳng nhìn thấy gì, bây giờ còn chê bai tôi, anh được lắm hôm nay tôi sẽ cho anh biết tay.
”
Phong Lãng nhăn mặt vì bị Thẩm Hi nắm tóc, hắc bực dọc nói.
“ Đúng là đồ hung hăng, chỉ mới nói có một tí đã manh động đánh người rồi, buông tôi ra