Thẩm Hi không hiểu chuyện gì đang xảy ra, cô chỉ đang tức giận khi cô hầu ném đá làm ướt cả người của mình.
“ Này cô kia là cô cố tình ném đá xuống đúng không.
”
Cô hầu hóng hách nói.
“ Là tôi thì sao?”
Thẩm Hi là một phóng viên cô phải dành lại công lý cho mình
“ Xin lỗi chúng tôi ngay đi.
”
Hân Đồng đứng bên cạnh ngăn cản nhưng Thẩm Hi vẫn không muốn bỏ qua.
“ Cô thôi đi, đó là vợ của Thất Hoàng đấy không được động vào đâu.
”
Thẩm Hi cau mày lại nói.
“ Thất Hoàng là người đàn ông nói sẽ làm chứng cho hôn lễ của tôi và Phong Lãng sao ?”
Hân Đồng gật đầu nhưng lại vô cùng sợ sệt.
“ Mau xin lỗi phu nhân đi nếu không cô ta sẽ nói lại với Thất Hoàng cô sẽ tiêu đấy.
”
Thẩm Hi vẫn không chịu nhịn nhục.
“ Không là bọn họ sai trước sao tôi phải xin lỗi.
”
Nguyên Hoa lên tiếng nói.
“ Cô cũng gan thật đấy dám trả treo với tôi.
”
Cô ta bảo cô hầu và Hân Đồng giữ Thẩm Hi lại rồi đi đến trước mặt cô, tỏ vẻ đắc ý.
Nguyên Hoa tát mạnh vào mặt của Thẩm Hi một cái thật mạnh, Hân Đồng chỉ biết bất lực nhìn Thẩm Hi bị đánh vì cô ấy cũng rất sợ Nguyên Hoa, Thẩm Hi bị tát liên tục mấy cái cô đau đớn vùng vẫy nhưng lại bị giữ chặt, Nguyên Hoa định tát cho Thẩm Hi một cái nữa nhưng vừa đưa tay định đánh thì đã bị một bàn tay khác ngăn lại.
“ Đủ rồi.
”
Nguyên Hoa quay sang nhìn đó là Phong Lãng, cô ta liền nhỏ giọng lại.
“ Phong.
”
Phong Lãng kéo Thẩm Hi rời đi nhưng Nguyên Hoa lại cố làm khó cô.
“ Cô ta phải xin lỗi tôi mới được rời đi, nếu chuyện này tôi nói với Thất Hoàng thì cô ta khó mà sống yên ở đây.
”
Khóe miệng của Thẩm Hi giật giật cô đã làm gì có lỗi mà phải xin lỗi cái loại người ngang ngược như thế chứ, nhưng Phong Lãng lại lên tiếng nói với Thẩm Hi.
“ Xin lỗi cô ta đi đừng làm mọi chuyện trở nên rắc rối về nhà tôi sẽ giải thích với cô sao.
”
Thẩm Hi vẫn nhất quyết không chịu xin lỗi cô cứ đứng đó quay mặt sang nới khác, Phong Lãng thở dài nói.
“ Nhanh lên nếu cô muốn sống yên ổn để nhanh chóng rời khỏi đây.
”
Thẩm Hi vô cùng ấm ức cô liếc nhìn Phong Lãng một cái rồi quay sang nói với