Edit: Thanh Mục
"Tiểu Tô tới rồi, thật sự là ngượng ngùng, trễ như vậy còn quấy rầy cháu." Bên giường bệnh, một bà lão tóc hoa râm đứng dậy, tươi cười, "sao lại mua đồ đến đây nữa."
"Tùy tiện mua một chút."
Cô bé vừa nhìn thấy Tô Mặc Ngôn, giãy giụa thân thể nhỏ bé từ trên giường ngồi dậy, trong con ngươi đen nhánh lóe lên ánh sáng, rất yên tĩnh.
Tô Mặc Ngôn đi đến bên cạnh giường bệnh, khom lưng sờ sờ mái tóc ngắn của cô bé, nói: "Nhớ dì sao?"
Cô gái gật đầu, cũng dùng ngôn ngữ ký hiệu đáp lại, "nhớ."
"Hôm nay cô ấy có chút sốt, lại không chịu ăn gì, tôi cũng dỗ không được, cô ấy chỉ nghe lời cháu." Người nói chuyện là Minh Thừa, người vừa gọi điện thoại cho Tô Mặc Ngôn cũng là anh, bởi vì Mặc Ngôn nhờ anh đặc biệt chiếu cố, cho nên rất để ý.
Tô Mặc Ngôn nhẹ nhàng nhéo nhéo lỗ tai nhỏ của Tiểu Hoa, "dì mua đồ ăn vặt và đồ chơi cho con, nhưng con phải ăn cơm trước."
Tiểu Hoa lại gật gật đầu, là một cô bé rất hướng nội.
"Đứa nhỏ này liền chỉ nghe lời cháu." Bà nội Tiểu Hoa ở một bên nói.
Tô Mặc Ngôn ba năm trước khi đi du lịch nước ngoài quen biết đứa nhỏ này, lúc ấy Tiểu Hoa chưa tới hai tuổi, cô bị câm điếc bẩm sinh, sống trong thế giới im lặng.
Bởi vì cô, Tô Mặc Ngôn còn cố ý học ngôn ngữ ký hiệu giao tiếp hàng ngày.
"Dì, con muốn xem ảnh mới." Tiểu Hoa kéo tay Tô Mặc Ngôn, đôi mắt to đáng thương nhìn.
Tô Mặc Ngôn kéo một cái ghế, "ăn cháo xong sẽ cho con xem."
Nàng trước kia là mỗi năm đi thăm Tiểu Hoa một lần, năm nay Tiểu Hoa đến Ninh Thành trị liệu, mà nàng vừa vặn cũng về nước, cho nên gặp mặt càng thường xuyên.
Tiểu Hoa sống lâu dài ở vùng núi, hiểu biết về thế giới bên ngoài, phần lớn đều đến từ ảnh chụp của Tô Mặc Ngôn, Tô Mặc Ngôn sẽ đem ảnh chụp khi đi du lịch, chỉnh lý thành album ảnh đưa cho cô, Tiểu Hoa liền thích xem những thứ này.
Có lẽ bởi vì đứa trẻ không thể cảm nhận được âm thanh của thế giới này, vì vậy đôi mắt đặc biệt tò mò.
Minh Thừa rất ít khi thấy Tô Mặc Ngôn tri kỷ với người ngoài như vậy, có thể đứa nhỏ này ở trong lòng nàng chiếm cứ địa vị trọng yếu, "Ngôn Ngôn, tôi đi kiểm tra các phòng khác."
Tô Mặc Ngôn cầm lấy cháo ấm áp, quay đầu lại nói với Minh Thừa một câu, "Anh đi đi, không cần quản tôi."
"Tiểu Tô, vẫn là để bà đến đút." Tiểu Hoa nãi nãi ngượng ngùng để Tô Mặc Ngôn đút.
"Không có việc gì." Tô Mặc Ngôn không biết chăm sóc người khác, động tác đút cháo có chút vụng về, nhưng lại rất kiên nhẫn, Tiểu Hoa cũng há miệng nhỏ nhắn từng ngụm từng miếng, thập phần nhu thuận.
"Bà nội, tình huống gần đây của Tiểu Hoa thế nào?"
"Bác sĩ nói hiện tại điều trị còn chưa tính là quá muộn, chữa khỏi vẫn còn hy vọng, chính là vấn đề thời gian..." Tiểu Hoa phu nhân nói, nhưng vẫn như cũ vẻ mặt sầu não, đối với gia đình như bọn họ mà nói, chi phí điều trị thật sự khó có thể gánh vác.
Nếu như có tiền, đã sớm đi trị liệu, cũng sẽ không đợi đến bây giờ...
"Cháu đi nhận điện thoại." Điện thoại của Tô Mặc Ngôn vang lên.
"Đi đi."
Là Minh Mạn gọi tới, Tô Mặc Ngôn đi ra hành lang.
Vừa nghe thanh âm liền biết trong miệng Minh Mập còn nhét thức ăn, "cậu khi nào về, tớ mua gà rán."
"Trễ một chút, cậu cứ ăn đi, mập chết cậu."
Cúp điện thoại, Tô Mặc Ngôn phát hiện Úc Diêu cũng vừa mới từ trong phòng bệnh đi ra.
"Ba cô không sao chứ?" Tô Mặc Ngôn đi qua.
"Ừm, đang nghỉ ngơi." Cô không ở lại qua đêm trong bệnh viện, còn có người thân khác canh giữ.
"Úc tiểu thư," Tô Ứng Húc sắp đi tới, "tôi tan tầm, cùng nhau đi thôi, nếu không tôi đưa cô về nhà?"
Mặc Ngôn đi tới trước mặt Úc Diêu, "sao không thấy chú quan tâm đến cháu?"
"Ai đánh được cháu a, thật là."
Năng lực của Tô Mặc Ngôn được công nhận.
Úc Diêu còn chưa nói gì, Tô Mặc Ngôn trước tiên kéo cánh tay Úc Diêu lại, "chú, thật ngại quá, chúng cháu còn có việc, chú đi trước đi."
Tô Ứng Húc dùng ánh mắt đánh về phía Tô Mặc Ngôn, không biết cô góp vui cái gì.
"Bác sĩ Tô, anh đi trước đi."
Hai người lại một lần nữa liên thủ đuổi Tô Ứng Húc đi.
Tô Mặc Ngôn rất hiểu Tô Ứng Húc, lúc mới bắt đầu theo đuổi người khác có nhiệt tình vô hạn, không đến hai ngày lửa đã dập tắt, liền nhất thời mới mẻ.
Trong hành lang chỉ còn lại Tô Mặc Ngôn và Úc Diêu.
Úc Diêu cúi đầu nhìn cánh tay các nàng đang khoác lên nhau, hỏi một câu, "tại sao?"
Tô Mặc Ngôn vẫn nắm tay cô, "tại sao?"
"Không có gì..." Úc Diêu cảm thấy, Tô Mặc Ngôn tựa hồ cố ý ngăn cản quan hệ giữa cô và Tô Ứng Húc tiếp tục phát triển.
Cho dù không nói, Tô Mặc Ngôn cũng biết cô muốn hỏi cái gì, cô đối với Tô Ứng Húc nhất định là không có ý nghĩa, nếu không vừa rồi đã sớm đi theo Tô Ứng Húc.
"Tiểu Tô, bà đi WC một chuyến, cháu giúp dù trông Tiểu Hoa nhé."
"Vâng." Tô Mặc Ngôn liếc nhìn Úc Diêu, "Úc tổng, cô sẽ thích trẻ con sao?"
"Hả?"
Tô Mặc Ngôn kéo cánh tay cô, "đi theo tôi."
Trên giường bệnh, Tiểu Hoa vừa ăn cháo xong đang cầm một quyển album ảnh cũ nhìn rất say sưa, không chút nào chú ý tới lại có người tiến vào.
Tô Mặc Ngôn kéo Úc Diêu vào phòng bệnh, "Con gái tôi, đáng yêu không?"
Tiểu Hoa có một chút thính giác còn sót lại, có thể nghe được chút tiếng ồn, cô ngẩng đầu, buông album ảnh trong tay xuống, "Dì, con ăn xong rồi."
"Cô ấy bị câm điếc." Tô Mặc Ngôn đè cổ họng giải thích với Úc Diêu, sau đó nửa ngồi xổm đến bên giường, "ăn no chưa?"
Tô Mặc Ngôn lại một lần nữa khiến Úc Diêu nhìn với cặp mắt khác xưa, cô biết ngôn ngữ ký hiệu, hơn nữa còn rất thuần thục.
Tiểu tử kia vốn có chút nhận ra, có thể thấy Úc Diêu tiến vào, lại nhìn chằm chằm Úc Diêu, còn cười cười, bởi vì Tô Mặc Ngôn đối với cô rất tốt, cho nên trong tiềm thức cô cho rằng dì xinh đẹp đều sẽ đối xử tốt với cô.
Cư nhiên không nhận ra, Tô Mặc Ngôn kinh ngạc, "Cô ấy rất thích cô."
"Phải không?" Úc Diêu nhìn chằm chằm đôi mắt ngây thơ kia.
"Úc tổng, cô cười một cái đi, đối với tiểu hài tử cũng lạnh mặt như vậy."
"..." Bị Tô Mặc Ngôn chửi bới, Úc Diêu cũng không biết muốn lộ ra vẻ mặt gì...
Tiểu Hoa tiếp tục nhìn ảnh chụp trong tay, vẻ mặt khao khát.
Tô Mặc Ngôn nửa ngồi xổm trước giường, "phải nghe lời bác sĩ,