Edit: Thanh Mục
Tô Mặc Ngôn gắp một đũa mì, thổi hơi nóng, tựa hồ đang suy nghĩ sự tình.
Úc Diêu uống một ngụm nước, Tô Mặc Ngôn không nói, cô cũng sẽ không tiếp tục hỏi nữa.
"Ba năm trước, tôi ở thành phố Q đi bộ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, thiếu chút nữa chết, được bà nội Tiểu Hoa cứu, sau đó liền quen biết."
Nghe đến đây, Úc Diêu ngẩng đầu nhìn nàng.
Nói đến đề tài như vậy, trong lòng ít nhiều có chút giật mình.
Nhưng Tô Mặc Ngôn vẫn như không có chuyện gì xảy ra mà ăn mì, nói "thiếu chút nữa chết" dễ dàng như bị cảm lạnh.
"Tiểu Hoa rất kiên cường, sinh ra chính là người câm điếc.
Bọn họ bên kia thuộc về vùng núi lạc hậu, điều kiện không tốt, mẹ cô sinh ra lúc cô ấy khó sinh, đi rồi." Tô Mặc ngôn nói xong lại ăn một ngụm mì, ngậm vào miệng, giống như xương cá, khó có thể nuốt xuống.
Cô đặt đũa trong tay của mình xuống, "tôi ăn no rồi."
Tô Mặc Ngôn hầu như không nói với người khác những điều này, hôm nay là một ngoại lệ.
Úc Diêu cảm giác được tâm tình nàng trở nên sa sút, "đi thôi."
Đi trên đường phố trải rộng đèn neon, Úc Diêu đột nhiên dừng bước, hỏi Tô Mặc Ngôn vẫn trầm mặc, "muốn ăn không?"
Phản ứng của Tô Mặc Ngôn so với Úc Diêu còn chậm hơn nửa nhịp, nhìn kỹ thì ra là đến một trạm đồ ngọt, Úc Diêu cư nhiên còn nhớ rõ, nàng còn tưởng rằng Úc tổng ngoại trừ công việc, chuyện gì cũng sẽ không để ở trong lòng.
"Muốn" Tô Mặc Ngôn cười với Úc Diêu, không chút khách khí, "muốn cô mời tôi ăn."
Kem phải người khác mời, mới ăn ngon, trong lòng Tô Mặc Ngôn là như vậy.
Úc Diêu không hỏi cô khẩu vị gì, tự tiện chủ trương giúp cô mua hương vị dâu tây, cô 24 tuổi, luôn cảm thấy giống như một đứa trẻ chưa trưởng thành.
Một bên chính là đại đạo ven sông, Ninh Thành là điển hình thành thị ven sông, một cái Ninh Giang đem nội thành chia làm đông tây hai mảnh, mỗi khi màn đêm buông xuống, trên mặt sông phản chiếu màu đỏ lục phản chiếu, một mảnh đèn đuốc lan tràn.
Tô Mặc Ngôn thổi gió sông, nhìn ra mặt sông, lại có loại cảm giác ở bên bờ biển.
Úc Diêu xoay người, nhìn thấy bóng lưng Tô Mặc Ngôn, cô mới biết Tô Mặc Ngôn chưa đến một tháng, nhưng ấn tượng về Tô Mặc Ngôn dường như mỗi ngày đều thay đổi.
Tô Mặc Ngôn đại khái giống hành tây, trong ngoài không biết bao nhiêu lớp.
Bả vai bị người ta vỗ nhẹ, Tô Mặc Ngôn quay đầu lại, Úc Diêu đưa kem cho cô, Tô Mặc Ngôn tiếp nhận, ngẩn người một lát.
Cô vốn tưởng rằng cô và Úc Diêu sẽ thủy hỏa không dung, nhưng sau đó phát hiện, ở chung với Úc Diêu rất thoải mái, so với những người ngoài miệng nói bông cải, Tô Mặc Ngôn càng thích loại Úc Diêu hơn, ít nhất không dối trá.
Nhìn như không gần gũi nhân tình, kì thực nàng có một mặt ấm áp tinh tế.
Tô Mặc Ngôn nhớ tới cô mua thuốc cho mình, mang mình đi ăn khuya, Úc tổng thật sự là một người thật sự buồn bực.
Gió đêm thổi loạn mái tóc dài của Tô Mặc Ngôn, cô đưa tay gài một cái, sau đó nhìn chằm chằm khuôn mặt Úc Diêu, thập phần nghiêm túc hỏi, "Úc tổng, trước kia có ai nói với cô..."
Úc Diêu mau thăm dò rõ cách nói của Tô Mặc Ngôn, cô quay đầu lại, tỏ vẻ không có hứng thú với lời nói của Tô tiểu thư.
"Có ai nói với tôi?" Tô Mặc Ngôn cười xoay người với Úc Diêu, mặt đối mặt với cô, nhất định phải đem câu tiếp theo nói cho Úc tổng nghe, "cô rất đáng yêu."
Úc Diêu lại là vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn nàng, quả nhiên, phản ứng của Úc tổng cũng thú vị như trong tưởng tượng của nàng.
Tô Mặc Ngôn cười đến ngay cả Tiểu Hổ Nha cũng lộ ra, Úc Diêu là người duy nhất không có khiếu hài hước, nhưng còn có thể chọc cười nàng.
Một giây trước mặt mày ủ rũ, một giây sau cợt nhả, tâm tư không phải là khó đoán dạng bình thường.
Úc Diêu coi như không nghe thấy, tốt bụng nhắc nhở Tô Mặc Ngôn, "nếu không ăn thì kem sẽ chảy hết."
Câu nói quen thuộc này, làm cho Tô Mặc Ngôn bừng tỉnh nhớ tới một người, đã từng nói với nàng như vậy.
Có đôi khi nàng nhìn Úc Diêu, có loại cảm giác quen biết từ lâu.
Tô Mặc Ngôn bỗng nhiên nói một câu như gió thổi, "có thể đi cùng tôi không?"
Úc Diêu không trả lời ngay lập tức, Tô Mặc Ngôn tự tìm mình cho mình bậc thang xuống, bày ra một bộ dáng không sao cả, "có việc thì đi trước đi."
"Không có việc gì." Úc Diêu ở trong ánh mắt nàng nhìn ra được, rõ ràng là muốn đưa người đi cùng về nhà, "lát nữa tôi đưa cô về nhà."
"Làm cấp trên phải