Edit: Thanh Mục
Đây là năm tháng sau, Úc Diêu lại một lần nữa chủ động liên lạc với Tô Mặc Ngôn.
Úc Diêu bây giờ nhìn một tin nhắn còn chưa nhận được phản hồi của Tô Mặc Ngôn, vẫn suy nghĩ muôn vàn thứ.
Không lâu sau, tin nhắn mới đã được trả lời.
—— 【 Tiểu Yêu Tinh: ở đây】
Trong lòng Úc Diêu căng thẳng, tấm ảnh kia, trước đó nàng để trong ví da, vẫn không lấy ra, Tô Mặc Ngôn có thể nhìn thấy hay không?
—— [Cán bộ lão thành: Ngày mai tôi tan tầm tới lấy]
Tô Mặc Ngôn đọc tin tức này.
—— 【Tiểu Yêu Tinh: Được】
"Úc tổng, đây là tư liệu hợp tác do tập đoàn Y cung cấp, cô xem một chút." Sau khi thư ký Diêu gõ cửa, lại cầm mấy xấp tài liệu đi vào văn phòng, mặc dù đã là giờ tan tầm.
Trong công ty đều lưu truyền, giờ làm việc trong tay Úc tổng, từ nay về sau giờ đi làm qua chín giờ chỉ là một truyền thuyết, bất cứ lúc nào cũng phải chuẩn bị tâm lý làm thêm giờ chịu chết.
Ánh mắt Úc Diêu ý bảo, "Đặt xuống đi, ngày mai tôi xem."
"Ngày mai?" Thư ký Diêu trợn tròn mắt, cảm thấy không thể tin được, tuy rằng chuyện này trong tay không phải là cần gấp, nhưng Úc Diêu hiếm khi đẩy công việc ngày hôm đó đến ngày hôm sau.
Cô làm thư ký cho Úc tổng hơn một năm, đây là lần đầu tiên.
Hơn nữa, hôm nay mới hơn năm giờ, Úc tổng cư nhiên muốn tan tầm.
"Ừm, tôi còn có việc."
Tan tầm, Úc Diêu không trực tiếp về nhà mà lái xe đến siêu thị.
Mua thức ăn, về nhà, nấu súp.
Lại nói tiếp, năm nay, số lần nàng xuống bếp chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Bảy giờ tối, Úc Diêu mang theo hộp giữ nhiệt, lái xe đến bệnh viện.
Tô Mặc Ngôn nằm trên giường cả ngày, từng chút một, cảm giác mình sắp mốc.
Ban ngày Bạc An Kỳ đi quay phim, Minh Mạn làm việc tự do, vẫn ở bên Tô Mặc Ngôn.
"Không muốn ăn..."
"Ăn thêm một chút đi." Minh Mạn đang ngồi bên giường bệnh, đút cháo cho Tô Mặc Ngôn.
Một tay bó thạch cao, một tay truyền nước, Tô Mặc Ngôn hiện tại cuộc sống hoàn toàn không thể tự lo liệu.
Có người gõ cửa.
Tô Mặc Ngôn và Minh Mạn đồng thời nhìn về phía cửa, là Úc Diêu.
Úc Diêu đi vào phòng bệnh, đặt hộp giữ ấm lên bàn ăn, nhẹ giọng nói, "Tôi nấu chút canh."
Tô Mặc Ngôn cúi đầu, trầm mặc.
Bầu không khí lại trở nên yên tĩnh, ngay cả Minh Mạn cũng cảm thấy xấu hổ.
Một lúc lâu sau, Tô Mặc Ngôn mới ngẩng đầu lên, "...!Cám ơn."
"Thừa dịp còn nóng uống đi." Là canh sườn cô thích uống, Úc Diêu không nói nữa.
"Mạn Mạn..." Tô Mặc Ngôn nháy mắt với Minh Mạn, tỏ vẻ mình muốn nói chuyện một mình với Úc Diêu.
Minh Mạn không yên tâm nhìn Tô Mặc Ngôn một cái, nhưng vẫn theo ý cô, đi ra ngoài.
Phòng bệnh đơn yên tĩnh, Tô Mặc Ngôn và Úc Diêu nhìn nhau.
"Còn đau không?" Úc Diêu nhìn thạch cao, cánh tay thô mấy vòng.
"Không có cảm giác..."
Úc Diêu không nói gì, mà là đi mở bình giữ nhiệt, tính toán giúp cô múc canh.
Tô Mặc Ngôn thỉnh thoảng liếc nhìn Úc Diêu một cái, không dám kéo dài ánh mắt dừng lại trên người nàng, lời nói của nàng vẫn ít như trước.
"Tôi ăn no rồi, uống không được." Tô Mặc Ngôn đột nhiên nói.
Động tác trong tay Úc Diêu ngừng lại, "Lúc nào cô muốn uống thì uống."
"Úc tổng——"
Tô Mặc Ngôn gọi nàng như vậy, hết sức xa lạ.
"Ví tiền ở đó, chị nhìn xem bên trong có thiếu gì hay không."
Úc Diêu cầm lấy ví da một bên, mở ra xem, cái gì cũng có, chỉ là tấm ảnh bên trong không còn.
Nàng nhìn về phía Tô Mặc Ngôn, ngoại trừ Tô Mặc Ngôn, bức ảnh kia, còn có ai sẽ lấy đi.
"Thiếu gì sao?" Tô Mặc Ngôn biết rõ cố vấn.
Úc Diêu không biết nên trả lời như thế nào.
"Tôi cảm thấy chị giữ cái kia không thích hợp lắm." Tô Mặc Ngôn cúi đầu, không nhìn Úc Diêu, "Vẫn là trả lại cho tôi đi."
Thật lâu sau, Úc Diêu nói với cô một câu "Nghỉ ngơi thật tốt", xoay người muốn đi.
"Úc Diêu——" Chờ Úc Diêu đi tới cửa, Tô Mặc Ngôn nhịn không được lại gọi Úc Diêu.
Cô rất muốn biết, Úc Diêu đều ở cùng một chỗ với người khác, vì sao còn muốn giữ lại ảnh chụp của mình, chẳng lẽ thật sự giống như Bạc An Kỳ nói?
Tô Mặc Ngôn gọi tên nàng, Úc Diêu ngẩn ra, nhưng không xoay người, chỉ hơi nghiêng đầu, "Sao vậy?"
“......!Lái xe cẩn thận."
Sau khi Úc Diêu đi, Minh Mạn mới đi vào phòng bệnh, "Cậu không sao chứ?"
"Không sao." Tô Mặc Ngôn nhìn thoáng qua bình giữ ấm Úc Diêu đưa tới, coi như là lần cuối cùng cô ăn đồ ăn nàng nấu, Tô Mặc Ngôn nói với Minh Mạn, "Tớ muốn uống canh."
"Hay là...!Tớ đi mua cảnh khác cho cậu." Canh này là Úc Diêu đưa tới, Minh Mạn sợ cô uống trong lòng cũng không có tư vị.
"Tớ chỉ muốn uống cái này." Tô Mặc Ngôn cố ý muốn uống.
"Ngôn Ngôn..."
Tô Mặc Ngôn ngẩng đầu, cười, "Dù sao sau này cũng không uống được nữa, coi như là lần cuối cùng."
Minh Mạn không có biện pháp với cô, nếu uống canh có thể quên người, vậy cũng đáng giá.
Chỉ sợ Tô Mặc Ngôn càng uống, càng nhớ thương người ta.
Vừa mở nắp ra, canh còn bốc hơi nóng, trong phòng bệnh tràn ngập một mùi thức ăn.
Đó là súp sườn yêu thích của cô, với tảo bẹ và ngô.
Đây không phải là lần đầu tiên Úc Diêu nấu canh cho cô uống, trước kia da mặt cô dày, mỗi tuần đều đến nhà Úc Diêu ăn chực uống.
Minh Mạn múc cho Tô Mặc Ngôn một chén canh nhỏ, chậm rãi cho cô uống.
Tô Mặc Ngôn giống như một đứa trẻ nghe lời uống, không nói uống ngon cũng không nói khó uống.
Tô Mặc Ngôn không có khẩu vị, cuối cùng lại uống hết canh này.
Minh Mạn nhìn cô như vậy, thật đau lòng.
Tô Mặc Ngôn vốn định bay sang Nhật Bản vài ngày nữa, nhưng tình huống này, ít nhất phải đợi một tháng sau, tháo thạch cao trên cánh tay rồi nói sau, công việc của tạp chí, cô chỉ có thể đẩy lùi.
Lần này cô về nước, cũng chỉ xin nghỉ khoảng nửa tháng.
Hiện nay, các vấn đề của các nhà xuất bản cũng được xử lý tương tự.
Một ngày trước khi xuất viện, Lam Nhiễm đến bệnh viện thăm Tô Mặc Ngôn.
Lam Nhiễm gần đây đang lên kế hoạch cho cuốn sách mới, và các nhà xuất bản cũng có hợp tác, hiện đang ở lại trong nước, không có kế hoạch đi du lịch xa.
Nghe bạn bè của nhà xuất bản nói Tô Mặc Ngôn bị thương phải nhập viện, thuận tiện đến thăm một chút.
"Tay tốt hơn chưa? Tôi mang cho cậu ít súp."
"Đến thì đến, còn mang theo đồ đạc." Tô Mặc Ngôn với Lam Nhiễm khách khí.
Lam Nhiễm nào có thể nấu canh, là Úc Diêu nấu xong, nhờ cô thuận tiện đưa cho Tô Mặc Ngôn.
Lam Nhiễm không rõ, nếu Úc Diêu còn quan tâm đến Tô Mặc Ngôn, vì sao không tự mình đưa tới đây.
"Lần này về nước muốn xuất bản sách mới?" Lam Nhiễm vừa nói, vừa giúp Tô Mặc Ngôn múc canh.
"Ừm, mẹ tôi lưu lại cuốn ký ức, tôi mất một năm chỉnh lý, trước đây bà cũng dự định xuất bản, hiện tại rốt cục cũng có cơ hội.
Lam Nhiễm, cám ơn cậu." Nếu không phải Lam Nhiễm tiến hành, Tô Mặc Ngôn rất khó có cơ hội như vậy.
"Không cần