Edit: Thanh Mục
“......!Em sẽ đưa cho chị bình giữ nhiệt, canh rất ngon."
Nhưng mà Úc Diêu chỉ nhàn nhạt một câu, "Không cần đưa nữa."
"Hôm nay em xuất viện," Tô Mặc Ngôn cũng không biết mình tìm cái cớ gì, thuận miệng nói, "Muốn ăn mì của chị..."
Bắt đầu từ tháng 7, cô đang dần xa lánh Úc Diêu, về sau, không còn liên lạc nữa.
Nếu như tất cả, chỉ là mình hiểu lầm Úc Diêu...
Úc Diêu rất nhạy cảm, buồn bực như vậy, nàng đối mặt với sự lạnh lùng đột ngột của mình, đột nhiên biến mất, sẽ nghĩ gì?
Cũng khó trách, Úc Diêu cũng không còn liên lạc với mình nữa.
Tô Mặc Ngôn càng nghĩ càng hối hận, cô đang chờ Úc Diêu trả lời.
Úc Diêu nghe, một năm qua, đây là lần đầu tiên Tô Mặc Ngôn gọi điện thoại cho mình.
Cô đột nhiên nói, muốn ăn mì của mình nấu...
Úc Diêu suy nghĩ một hồi lâu.
Đối phương vẫn không trả lời, Tô Mặc Ngôn đang nghĩ nên nói như thế nào tiếp theo.
Cuối cùng, Úc Diêu vẫn thỏa hiệp, "Tôi vừa tan tầm, thuận đường tới đón cô."
Số lần cô ấy nhân nhượng Tô Mặc Ngôn, đã đếm không hết.
"Ừm." Đầu dây bên kia, Tô Mặc Ngôn thở phào nhẹ nhõm, trong lòng ấm áp.
Nếu Úc Diêu còn đang chờ cô, lúc này đây, vô luận như thế nào, cô sẽ không dễ dàng buông tha.
Nếu không phải vì bài đăng cuối tháng 7 kia, Tô Mặc Ngôn đã muốn trở lại bên cạnh Úc Diêu.
Minh Mạn và Bạc An Kỳ đều không có ở đây, Tô Mặc Ngôn một mình đi làm thủ tục xuất viện.
Trên cánh tay còn có thạch cao, thoạt nhìn rất vụng về.
Úc Diêu đến bệnh viện là hai mươi phút sau, khi nàng đi đến phòng bệnh, Tô Mặc Ngôn đã thu dọn đồ đạc, ngồi trên sofa chờ nàng, chuẩn xác mà nói, là ngồi ngẩn người trên sofa.
"Mặc Ngôn..." Úc Diêu nhẹ nhàng gọi tên cô một tiếng.
Tô Mặc Ngôn ngẩng đầu, sau đó nhìn chằm chằm Úc Diêu.
Sau khi về nước, Tô Mặc Ngôn đã gặp Úc Diêu vài lần, cũng không dám nhìn kỹ mặt nàng.
Hôm nay, Tô Mặc Ngôn không kiêng nể gì mà nhìn nàng, cũng không nói lời nào.
Lại nhớ tới trong ví tiền Úc Diêu, vẫn kẹp ảnh của mình...!Nghĩ tiếp, Tô Mặc Ngôn cũng muốn phát điên, cô vẫn không biết mình có vị trí gì trong lòng Úc Diêu.
Cho đến mấy ngày trước, Tô Mặc Ngôn nhìn thấy ví da của Úc Diêu, nhìn thấy ảnh chụp trong ví.
Trong nháy mắt đó, trong lòng Tô Mặc Ngôn thậm chí còn có loại xúc động, cướp Úc Diêu trở về, cho dù nàng đã có bạn trai.
Thế nhưng, lý trí vẫn chiến thắng cảm xúc.
"Đi thôi." Úc Diêu lại nói.
"Ừm." Tô Mặc Ngôn đứng dậy, lại cầm lấy hai cái bình giữ nhiệt kia.
Úc Diêu thấy tay cô không tiện, liền giúp cô lấy.
Họ đi bộ cạnh nhau trên hành lang của bệnh viện.
"Canh Lam Nhiễm đưa cho em, là chị nấu." Ánh mắt Tô Mặc Ngôn chưa từng rời khỏi gương mặt Úc Diêu, vẫn nhìn, "Em uống ngụm đầu tiên, liền biết là chị làm."
"Ừm." Úc Diêu cũng chỉ bình thản đáp ứng.
Tô Mặc Ngôn lại ngồi lên ghế lái phụ quen thuộc, chỉ là một tay nửa ngày không thắt dây an toàn.
Thấy cô không tiện, Úc Diêu tiến lại gần cô, đi kéo dây an toàn.
Tô Mặc Ngôn vừa vặn ngẩng đầu lên, mùi hương trên người Úc Diêu thấm vào ruột gan cô."
"Cẩn thận tay." Úc Diêu thấp giọng nhắc nhở Tô Mặc Ngôn.
Thời gian dường như trong nháy mắt ngưng đọng, các nàng dựa vào gần như vậy.
Ánh mắt hai người ở cự ly gần nhau, các nàng nhìn mặt nhau, hôm nay, vẫn còn cảm giác động tâm.
Khoảng cách từ bệnh viện đến căn hộ, không xa, cũng chỉ khoảng mười phút lái xe.
Dọc theo đường đi thông suốt không bị cản trở, Tô Mặc Ngôn nhìn ra ngoài cửa sổ, suy nghĩ cùng Úc Diêu nói cái gì đó.
"Gần đây...!Chị thế nào rồi?" Nói ra miệng, Tô Mặc Ngôn cảm thấy năng lực bắt chuyện của mình cần phải được đề cao.
"Cũng được." Úc Diêu nghiêm túc lái xe.
Tô Mặc Ngôn nhìn chằm chằm kính chắn gió, cần gạt nước đánh qua lại, hôm nay lại có tuyết rơi.
"Vậy...!Còn khía cạnh tình cảm thì sao?" Tô Mặc ngôn thở hổn hển, rốt cục hỏi ra miệng.
Úc Diêu nắm tay vô lăng, đột nhiên siết chặt, sau đó mới nói, "Như cũ."
"Em nghe nói..." Tô Mặc Ngôn vừa định hỏi chuyện của Úc Diêu và Trác Bành.
Chiếc xe đã dừng lại trong hầm để xe.
Úc Diêu: "Xuống xe đi."
Quen thuộc tầng 36, Tô Mặc Ngôn từng sống qua nửa năm, không biết căn phòng cô từng ở, có phải vẫn còn trống rỗng hay không.
Úc Diêu mở cửa, bảo Tô Mặc Ngôn đi trước.
Đèn sáng lên, Tô Mặc Ngôn nhìn căn phòng quen thuộc, hết thảy đều không thay đổi.
"Cô ngồi một lát, tôi đi nấu mì." Úc Diêu cởi áo khoác ra, treo ở một bên móc áo.
Tô Mặc Ngôn ngồi ở bàn ăn bên ngoài phòng bếp, từ góc độ của cô, vừa vặn có thể nhìn thấy bóng lưng Úc Diêu.
Khi ở Nhật Bản, cô luôn nhớ thời gian Úc Diêu nấu ăn cho cô.
Cho dù là mì thịt rau xanh đơn giản nhất, Tô Mặc Ngôn ăn đến ngay cả canh cũng không còn.
Tô Mặc Ngôn ngồi không yên, đi theo vào phòng bếp.
Úc Diêu đang cúi đầu thái rau, lưỡi đao va chạm với thớt, phát ra một tiếng vang.
"Chị và Trác tổng ở cùng một chỗ..." Mặc dù Lam Nhiễm nói Úc Diêu độc thân, Tô Mặc Ngôn vẫn hỏi như vậy.
Úc Diêu dừng động tác thái rau trong tay, "Không có, chỉ là đồng nghiệp."
"Không có sao?" Tô Mặc Ngôn lại nhớ tới tấm ảnh kia, có chút thất thần nói, "Em thấy hai người tú ân ái, anh ấy nắm tay chị..."
Nói đến "Anh ấy nắm tay chị", trong lòng Tô Mặc Ngôn vẫn không dễ chịu, nhớ tới đêm chưa ngủ kia, có bao nhiêu khó chịu.
Nghe được, bàn tay Úc Diêu nắm chuôi đao trượt một chút, thiếu chút nữa cắt đến ngón tay, nàng nhỏ giọng kinh hô.
"Không sao chứ?" Tô Mặc Ngôn khẩn trương nắm lấy tay Úc Diêu, kiểm tra cẩn thận, "Không cắt trúng chứ..."
"Không sao." Tay Úc Diêu bị Tô Mặc Ngôn lôi kéo, một màn này, nàng giống như lại nhìn thấy sự quan tâm ngốc nghếch của Tô Mặc Ngôn đối với nàng năm ngoái.
Tô Mặc Ngôn nhìn thấy bức ảnh đó?
Sẽ trùng hợp như vậy sao...
Lần này đến lượt Úc Diêu thất thần.
Bức ảnh thực sự là nàng đăng, nhưng nó chỉ là một trò đùa.
Úc Diêu bình thường không có thói quen đăng ảnh, đêm đó tổ thu mua tụ tập, vừa vặn mời thêm