Edit: Thanh Mục
Chuyện này, vốn chỉ là một trò đùa của Lam Nhiễm, lại bị Úc Diêu lật ra, Úc Diêu nói thoải mái, nhìn phản ứng trên mặt Tô Mặc Ngôn.
"Cái gì?!!" Tô Mặc Ngôn lúc này thật sự ủy khuất, đột nhiên bị đội mũ này.
Phản ứng đầu tiên của cô là ảo giác, sau đó lấy lại tinh thần, Lam Nhiễm sao có thể nói những lời như vậy với Úc Diêu? Tô Mặc Ngôn có chút lo lắng giải thích, "Nhất định là Lam Nhiễm nhầm rồi, hiểu lầm rồi!"
Dục vọng sống cực kỳ cường đại.
Úc Diêu nhìn Tô Mặc Ngôn nhíu mày, bất giác muốn cười.
Lam Nhiễm đùa giỡn đương nhiên nàng không thật sự để ở trong lòng.
Úc Diêu theo đề tài này nói đùa, cố ý hỏi ngược lại Tô Mặc Ngôn: "Em khẩn trương như vậy làm gì?"
"Em và Tuyết Tử chính là bằng bạn bè thường." Rõ ràng là một câu rất tầm thường, nói ra như vậy, sau này ngược lại có chút không được tự nhiên, giống như là chột dạ đang nghĩ cách biện giải cho mình.
Tô Mặc Ngôn khẩn trương không phải vì chột dạ, mà là bởi vì sợ Úc Diêu suy nghĩ nhiều, nhất là Úc Diêu hỏi ngược lại, giống như đang hoài nghi nghi kỵ cô cái gì, Tô Mặc Ngôn chịu không nổi như vậy.
Thấy Tô Mặc Ngôn nóng vội, Úc Diêu vừa vặn mà thôi, vừa rồi chỉ là nhìn quan hệ giữa Tô Mặc Ngôn và Tuyết Tử hơi thân mật, nàng theo bản năng liền chua nói những lời này với Tô Mặc Ngôn, ngẫm lại quả thật không ổn.
Tô Mặc Ngôn còn đang nói thật, "Không được, bây giờ em gọi điện thoại cho Lam Nhiễm, nói rõ ràng, vì sao cô ấy lại nói như vậy..."
Đầu óc trong nháy mắt nổ tung, Tô Mặc Ngôn choáng váng đầu óc, Úc Diêu không nghĩ rằng cô đã qua lại với Tuyết Tử chứ?
Nói xong, Tô Mặc Ngôn đã lấy điện thoại di động ra tìm phương thức liên lạc của Lam Nhiễm, chuyện hư ảo, đương nhiên cô không sợ tìm Lam Nhiễm đối chất.
Bình thường cô nhìn là một người tùy tính, đối đãi với chuyện này lại so sánh thật kỳ lạ.
Úc Diêu động tác nhanh, nắm lấy tay Tô Mặc Ngôn, nở nụ cười, "Đồ ngốc, chị trêu em thôi."
Tô Mặc Ngôn nghe Úc Diêu nói như vậy, cũng không cười.
Lúc này đến lượt Tô Mặc Ngôn nghiêm túc, cô nghiêm mặt, nhìn chằm chằm Úc Diêu, một hồi lâu mới bĩu môi nói, "Tuyệt đối không buồn cười chút nào."
Tựa hồ có chút tức giận, khi Úc Diêu đi nắm tay Tô Mặc Ngôn, trên mặt Tô Mặc Ngôn còn bày ra vẻ buồn bực, bộ dáng không cam tâm tình nguyện.
"Làm sao vậy?" Úc Diêu tiến lên một bước, đưa tay nâng mặt Tô Mặc Ngôn lên.
Tô Mặc Ngôn vốn không phải là người thích cười, nhưng sau khi ở cùng Úc Diêu, liền trở nên đặc biệt thích cười, cho nên khi Úc Diêu nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Tô Mặc Ngôn, liền biết chỗ nào không đúng.
"......!Đừng đùa giỡn với em." Tô Mặc Ngôn bướng bỉnh nói, trên mặt vẫn không có một nụ cười nào, tựa như đang nói một vấn đề tương đối có nguyên tắc, Tô Mặc Ngôn rất ít khi như vậy.
Có lẽ cô nhạy cảm một chút, đùa giỡn với những trò đùa khác không sao cả, nhưng cô không muốn Úc Diêu ở phương diện này nói đùa, cô thật sự sẽ cảm thấy Úc Diêu đối với cô không đủ tín nhiệm, rõ ràng cô nghiêm túc đối đãi tình cảm giữa hai người như vậy.
Úc Diêu bình thường nghiêm túc đứng đắn như vậy, mỗi lần đùa giỡn, đều có thể giày vò Tô Mặc Ngôn đủ sặc, tựa như năm ngoái khiến người ta hiểu lầm, chuyện đó, Tô Mặc Ngôn vĩnh viễn cũng không quên được.
Tô Mặc Ngôn nhiều khi nhìn như phù phiếm, cho dù cô biểu hiện không "đứng đắn", nhưng về phương diện tình cảm, cô so với người bình thường còn chân thật hơn.
"Không đâu." Úc Diêu cũng nghiêm túc trả lời, nàng không ngờ phản ứng của Tô Mặc Ngôn lại quá khích như vậy, đến bây giờ vẫn nghiêm mặt, Úc Diêu lòng bàn tay nâng mặt cô, cười dùng đầu ngón tay câu khóe môi cô.
Tô Mặc Ngôn vẻ mặt không được tự nhiên liếc Úc Diêu, "Chị làm gì..."
"Cười cho chị xem một chút." Úc Diêu dứt khoát hai tay đều nâng mặt Tô Mặc Ngôn lên, dùng ngón tay kéo khóe miệng cô nhếch lên, muốn nhìn bộ dáng cô lúc nào cũng cười với mình.
Lúc trước, Tô Mặc Ngôn nói với nàng "Em thích nhìn chị cười", hiện tại, Úc Diêu cũng có thể cảm nhận được loại tâm tình này.
Tô Mặc Ngôn không cười, trong lòng Úc Diêu luôn không thoải mái.
Lần du lịch này năm trước nàng đã đáp ứng Tô Mặc Ngôn, vẫn nợ nần đến bây giờ, Úc Diêu muốn Tô Mặc Ngôn vui vẻ, hai ngày nghỉ vô ưu vô lo, cũng là nàng muốn bồi thường cho Tô Mặc Ngôn.
Úc Diêu lại nhếch khóe miệng Tô Mặc Ngôn, ôn nhu dỗ dành, "Cười một chút."
Tô Mặc Ngôn mạnh mẽ bị Úc Diêu nặn ra một nụ cười cứng ngắc, vốn Tô Mặc Ngôn còn mộc mộc nhìn Úc Diêu, không quá mấy giây, rốt cục không nhịn được, chủ động nở nụ cười một chút, nhưng lại lập tức nhịn trở về.
Chỉ là nhịn cười quá rõ ràng.
"Không có tâm tình." Tô Mặc Ngôn bấm môi, có vài phần ngạo kiều nói với Úc Diêu.
Lại đang nháo không được tự nhiên, Úc Diêu cười, nắm chặt tay Tô Mặc Ngôn siết chặt trong lòng bàn tay mình, dắt cô đi tới một gốc cây cọ cổ thụ cách đó không xa, dừng bước.
Sau khi hoàng hôn buông xuống, màn đêm buông xuống và ít người trên bãi biển.
Trong góc yên tĩnh không người, Úc Diêu nâng cằm Tô Mặc Ngôn lên, dưới gốc cây cọ, nhẹ nhàng hôn lên cánh môi cô.
Bãi biển khi ngày và đêm giao nhau, ánh sáng xen kẽ.
Gió đang thổi những chiếc lá cọ.
Nụ hôn tươi mát như gió biển, ngắn ngủi dịu dàng, chỉ xẹt qua như một con trấu, Tô Mặc Ngôn mở mắt nhìn Úc Diêu, khi đôi môi chạm vào nhau, ngọt ngào thấm vào trong lòng, hôn lên, Tô Mặc Ngôn không tự chủ được ôm chặt Úc Diêu.
Úc Diêu cười khẽ nói với Tô Mặc Ngôn: "Không náo loạn nữa."
"Chị nói bậy mấy lời oan uổng em, em ủy khuất..."
Bốn phía vẫn không có người, Úc Diêu lại đưa qua môi, hôn Tô Mặc ngôn vài cái.
Sau khi hôn môi xong, lại dùng đôi mắt thâm tình nhìn đối phương, mới trêu người nhất.
Úc Diêu buông môi cô ra, "Đủ rồi chứ?"
Tô Mặc Ngôn mím môi, suy nghĩ tâm tư, "Ừm...!Em sẽ tha thứ cho chị khi mặc bikini vào ban đêm và dạy em học bơi."
Xem ra Tô Mặc Ngôn không phải muốn học bơi, mà là có tâm tư hoa hoa khác, Úc Diêu nhíu mày, bất đắc dĩ cười cười, "Được, chị mặc cho em xem, hài lòng chưa?"
Khi Úc Diêu cười rộ lên, mặt mày đặc biệt ôn nhu, ngay cả khóe miệng hơi cong lên, cũng đặc biệt quyến rũ người khác.
Tô Mặc Ngôn cảm thấy, Úc tổng nếu cười với người khác như vậy, sợ là không ai có thể chống đỡ được, cũng may, Úc Diêu chỉ biết đối xử với cô như vậy.
Trong lòng dâng lên một cỗ thỏa mãn lớn lao.
Tô Mặc Ngôn bất tri bất giác, cùng Úc Diêu nở nụ cười, không thể không nói, hiện tại Úc tổng càng ngày càng sâu, mỗi lần đều biết làm thế nào vừa nhanh vừa chuẩn dỗ dành cô, ví dụ như một lời không hợp liền lôi kéo cô, đây cũng là thứ Tô Mặc Ngôn thích nhất.
"Vẫn là cười rộ lên đẹp." Úc Diêu nhéo mũi Tô Mặc Ngôn, động tác mang tính biểu tượng sủng nịch.
Tô Mặc Ngôn ôm Úc Diêu chất vấn, "Không cười thì không đẹp sao?"
Úc Diêu hôn lên tóc cô, phủ tóc cô, "Đều đẹp.
"
Tô Mặc Ngôn sững sờ nhìn Úc Diêu, "Úc tổng, chị đã thay đổi..."
Úc Diêu trước kia chưa bao giờ nói những lời này, Tô Mặc Ngôn cảm thấy mình giống như đang yêu một khối gỗ, luôn cảm giác mình là nhiệt tình đơn phương, mà bây giờ...!Tô Mặc Ngôn nặng nề đóng dấu lên môi Úc Diêu, nói xong nửa câu còn lại, "Nhưng em thích."
Không phải Úc Diêu cố ý thay đổi, đối với người bên ngoài nàng vẫn là phong cách trước kia.
Chỉ là khi ở chung với Tô Mặc Ngôn, Úc Diêu tự nhiên quen với việc như vậy, nghĩ có thể dỗ dành cô vui vẻ, giống như Tô Mặc Ngôn cũng sẽ cố gắng đứng ở góc độ Úc y, suy nghĩ đến cảm thụ của nàng.
Có lẽ ngay từ đầu, Úc Diêu đã đặt khoảng cách giữa hai người ra trước mắt, Tô Mặc Ngôn cũng biết rõ vấn đề có thể tồn tại giữa các nàng.
Cho nên sau khi ở bên nhau, Úc Diêu và Tô Mặc Ngôn đều đang dần hiểu rõ cuộc sống, quan niệm và tiết tấu thích ứng với đối phương.
Mài giũa là chuyện của hai người, không phải đơn phương trả giá.
Về điểm này, Tô Mặc Ngôn và Úc Diêu có đủ ăn ý.
Khi hai người ở bên nhau, đều có thể thân mật suy nghĩ cảm thụ của đối phương, dần dà sẽ phát hiện, đối phương sẽ càng ngày càng giống như trong suy nghĩ của mình.
Sau bảy giờ, bức màn màu đen khổng lồ bao phủ toàn bộ bãi biển, bờ biển ồn ào trong một ngày, dần dần yên tĩnh.
Bữa tối được tổ chức tại một nhà hàng hải sản, Tuyết Tử vì lý do công việc, đến muộn.
"Xin lỗi, để hai người chờ lâu." Áo thun trắng đơn giản và quần jeans, Tuyết Tử yêu thích thể thao ngoài trời, giống như một cô gái trẻ.
Nếu như nàng không chính miệng nói ra tuổi thật, rất ít người có thể đoán được nàng đã ba mươi tuổi, ngay cả Úc Diêu cũng cho rằng nàng và Tô Mặc Ngôn là bạn cùng lứa tuổi.
Xem xét Úc Diêu giao tiếp, Tuyết Tử rất lễ phép, toàn