Thư Khang đáp: "Hôm qua Miêu Giác không đến học, ta nhờ người hỏi, biết được sự việc, trời còn chưa sáng là đến cửa nhà lao chờ, sau đó tìm Mạnh sư gia. Ta không hỏi xin gặp nàng, chỉ hỏi chút tình hình. Ta biết ở chỗ đó chúng ta không thể nói gì, để bọn chúng thấy càng không ổn. Mạnh sư gia liền nói vốn là định kết án rồi, nhưng cảm thấy lời nàng nói có lý, cho nên tạm thời vẫn chưa thả nàng ra, nhốt chung với mọi người luôn một thể. Nhưng y cũng nói để nàng về lấy thuốc cho tứ phu nhân, bảo ta chờ ở đây, nói là ở phòng giam chúng ta không tiện nói chuyện."
Tam phu nhân nghe thế gật gật đầu, nói: "Xem ra sự thông minh của tên sư gia đó không biết đi đâu rồi, lại còn một lòng giúp chúng ta nữa. Chúng ta tự nhiên không bỏ qua con người này."
Thư Khang gật đầu, nghe tam phu nhân nói tiếp: "Chúng ta vào trong nói chuyện, ở đây không tiện."
Hai người không hề tiến vào cửa lớn, mà đi cửa nhỏ ở phía sau, sau đó đóng chặt lại. Trong vườn toàn tuyết, tiếng bước chân nghe lạo xạo.
Tam phu nhân và Thư Khang đến phòng đại phu nhân, trong phòng không ngờ lại lạnh hơn bên ngoài, tam phu nhân rùng mình. Thư KHang vội đóng cửa lại, bước tới sau lưng tam phu nhân, ôm chặt ả ta.
Trong phòng rất an tĩnh, chỉ có tiếng thở gấp rút của hai người. Thư Kháng kéo tam phu nhân xoay người lại, hai người mặt đối mặt, y nói: "Tiểu Tiểu, ta nhớ nàng lắm."
Tiểu Tiểu e ấp cúi đầu: "Thiếp cũng nhớ chàng."
Thư KHang cúi người, hôn sâu tam phu nhân. Ả rên khẽ, Thư Khang giống như bị cảm nhiễm, càng dùng sức hôn môi và cổ của tam phu nhân. Mặt tam phu nhân hồng nhuận, miệng không ngừng nói cái gì đó. Thư Khang phắt một cái ẵm người đẹp trong lòng lên, nhanh chân bước đến phòng của đại phu nhân, mắt nhìn say đắm nữ nhân yêu dấu của mình như muốn uống hết ả ta vậy.
Y đặt ả lên giường, sau đó dùng bàn tay run run cởi y phục của tam phu nhân, thấy ả mắt nhắm hờ, liền cúi người xuống dùng tay khẽ sờ vào gò ngực căn tròn của ả. Tam phu nhân lập tức phát ra tiếng rên mê người. Thư Khang khẽ nói: "Tiểu Tiểu, Tiểu Tiểu của ta, lâu lắm rồi không cho ta yêu nàng rồi, nàng để ta mong nhớ nàng đến khổ. Ta hiện giờ muốn yêu nàng, yêu vô số lần, có được không?"
Tiểu Tiểu hé mắt, khe khẽ gật đầu, không hề lên tiếng. Thư Khang được khích lệ, lập tức cởi sạch y phục của đối phương, bản thân cũng không còn mảnh vải, nhào lên người Tiểu Tiểu. Tại Y
Trong thoáng chốc, căn phòng như bị cơn kích tình nung nóng. Trên mặt đất, trên giường, trên bàn ghế đều đầy quân áo vươn vãi. Không khí tràn đầy mùi vị dục vọng, mọi cảm giác đều được trải rộng ra: rên rĩ, lầm bầm, da thịt đụng chạm nhau, tiếng giường cót két như cùng lúc phát sinh. Tuyết ngoài cửa càng lúc càng lớn, trong khi cơn kích tình trong phòng vẫn tiếp tục như thế. Hai con người đều đói khát chiếm hữu đối phương, cuối cùng Thư Khang gầm lên một tiếng co thắt liên hồi, hai người sau đó mới từ tiên cảnh rơi trở lại nhân gian.
Hai người nằm trên giường, dùng mền gối đắp cho nhau. Tiểu Tiểu nằm trong lòng Thư Khang, hai người lâu lắm không nói câu nào, ắt là hồi tưởng lại tình tiết diễn ra lúc nãy.
Một lúc sau, Thư Khang hỏi: "Tiểu Tiểu, hiện giờ Miêu gia đã thành vậy rồi, nàng theo ta rời khỏi chỗ này, được không?"
Tiểu Tiểu từ trong lòng Thư Khang ngồi dậy, dáng vẻ ôn nhu vừa rồi chớp mắt tiêu tan. Ả không trả lời, chỉ là nhỏm dậy tìm quần áo vung vãi dưới đất.
Thư Khang ôm nàng trở lại, nói: "Ta biết mỗi lần nói tới đây, nàng đều không vui, nhưng mà nàng còn để ta chờ cho đến khi nào?"
Tiểu Tiểu nhìn Thư Khang, dùng tay sờ mặt y, sau đó ôn nhu nói: "Hắn chết rồi thiếp sẽ theo chàng, sẽ nhanh thôi, tên Mạnh Thiên Sở đó xem ra là đã tiếp cận rồi, thiếp không thể điểm rõ cho hắn. Nếu chỉ rõ, chúng ta sẽ dẫn lửa bắt vào người, hãy tiếp tục chờ, sẽ nhanh thôi thiếp sẽ cùng chàng rời khỏi nơi này."
Thư Khang thở một hơi dài, buông Tiểu Tiểu ra, nói: "Kỳ thật người khác đều vô tội, nàng hiện giờ làm thế ta cảm thấy đã đủ rồi."
Tiểu Tiểu nghe thế, lập tức ngồi dậy trong lòng Thư Khang, nhanh chóng xuống giường, vừa mặc y phục vừa nói: "Đúng, bọn chúng là vô tội, thế còn cha mẹ thiếp thì sao? Họ có tội sao? Hắn phá tan nhà của thiếp, thiếp muốn hắn nợ máu phải trả bằng máu."
Thư Khang hỏi: "Nếu nói nợ máu phải trả bằng máu, vậy Miêu gia đã chết ba người rồi, chẳng phải là đã đủ rồi hay sao?"
Tiểu Tiểu tức giận lườm Thư Khang một cái, nói như quát: "Hắn một ngày còn chưa chết, thì không thể nói là đủ được."
Thư Khang gật gù như hiểu, không nói tiếp gì, cũng theo dậy mặc y phục. Tiểu Tiểu nhanh chóng mặc đồ xong, đến trước cái tủ của đại phu nhân, mở ra, nhanh chóng từ đó lấy ra một lọ thuốc, rồi nhanh chóng đóng lại.
Thư Khang hỏi: "Nhiều bình như vậy, nàng sao biết bình nào là để