Mạnh Thiên Sở còn chưa nói gì, đại phu nhân đã đứng dậy xông tới tát cho tam phu nhân một bạt tay, khiến ả suýt té xuống đất. Thư Khang vội vã bước tới đỡ lấy.
Đại phu nhân chỉ vào mũi của họ, phẫn nộ nói: "Ta sao cũng không ngờ là ngươi, ta cứ mãi cho là Tuyết nhi làm lỗi, ngươi sao lại ác độc như vậy?"
Tam phu nhân sao chịu nỗi cú tát đã luyện qua võ công của đại phu nhân, khóe miệng lập tức ứ máu. Ả vội dùng tay lau, cười khan hai tiếng, hỏi: "Ta ác độc? Ngươi sao không hỏi thử năm xưa ngươi nhân vì sinh phải một đứa con không có thân dưới, chồng ngươi vì sợ xấu mặt với người ngoài đã đổi hết người làm trong nhà, đổi không được thậm chí giết chết. Người nói ta ác động, thế sao không hỏi thử khi xưa ngươi giết người có ác độc hay là không?"
Đại phu nhân thấy tam phu nhân trước nhiều người như vậy đem vết thương lòng vĩnh viễn không thể lành của mình xé ra, sắc mặt tức thời tái ngắt, đứng ở đó không nói nên lời.
Tứ phu nhân thấy vậy vội đứng lên đỡ đại phu nhân trở về.
Miêu Triết nói: "Lúc nãy ta ở ngoài đã nghe ngươi nói rồi, ngươi nói ta giết cha mẹ ngươi là ý gì vậy? Sao ta không hiểu?"
Tam phu nhân phun một bãi nước bọt, nói: "Ngươi còn giả vờ, ta ở bên ngươi nhiều năm, ta còn không biết ngươi làm cái gì nữa à? Ta nếu không vì báo thù cho cha mẹ, ta hà tất phải hầu hạ kẻ cầm thú như ngươi."
Miêu Triết nói: "Ta nếu như làm gì đó, ta tự nhiên thừa nhận, nhưng ta thật không nhớ Miêu Triết ta cả đời này đã giết qua người, ta thật không nhớ rõ."
Tam phu nhân nói: "Ngươi hiện giờ tự nhiên sẽ không nói là mình giết người trước mặt người của nha môn. Nhưng ta không đổ oan cho ngươi đâu."
Vừa nói xong, cửa chợt mở. Mọi người nhìn ra, thì ra là quan gia lúc nãy cùng về với mọi người.
Y đứng ở ngoài, nét mặt đầy vẻ áy náy nói: "Xin lỗi, tam phu nhân là oan uổng lão gia thật rồi. Chuyện này không phải là người làm, mà là tôi làm."
Mọi người kinh ngạc nhìn y. Quản gia đi vào, quỳ xuống trước mặt tam phu nhân, nói: "Đều là do tôi sai, ngay đó lão gia sợ mọi người nói ra, bảo tôi cho những người ở xa về, ở gần thì tạm thời lưu lại, sợ nói ra mọi người biết, mất mặt người của Miêu gia. Lời tam phu nhân vừa rồi mới nói, tôi vừa khéo chuẩn bị đẩy cửa vào, nên đã nhớ đến chuyện này."
Tam phu nhân nghe thế bảo: Vậy nhà ta không ở gần, nếu như cho người ở xa về, tại sao không cho cha ta về?"
Quản gia đáp: "Đó là chuyện đêm trước khi ông ấy đi. Nhân vì ông ấy là người làm lâu năm cho Miêu gia, chúng tôi bình thường quan hệ cũng tốt, ông ấy thích uống rượu, tôi muốn trước khi ông ấy đi uống cùng ông ta mấy ly, ai ngờ ông ấy nói nếu mà rời khỏi Miêu gia, e rằng tiền xài sẽ không kiếm dễ dàng như lúc còn làm cho Miêu gia nữa. Ông ta không muốn đi, bảo tôi đi hỏi lão gia thử, nhưng tôi biết lão gia sẽ không đồng ý, cho nên bảo ông ta về trước, nói là chờ một đoạn thời gian nói với lão gia xong rồi bảo ông ta quay lại. Sáng ngày hôm sau, ông ta thu thập mọi thứ chuẩn bị đi, tôi còn lấy tiền riêng của tôi cho ông ta. Ông ta nhất mực buồn buồn không nói, tôi không ngờ trước khi rời khỏi, ông ta đột nhiên nói muốn gặp lão gia. Tôi hỏi là vì chuyện gì, ông ấy nói nếu lão gia nhất quyết đuổi ông ta, thì ông ta ra khỏi nhà rồi sẽ đem chuyện của đại phu nhân nói ra hết, đế cho mọi người đều biết. Ai, tôi là vì gấp quá, tôi quả thật là...."
Tam phu nhân đã nghe ra kết quả, tức giận quát lên một tiếng, bước tới định đá quản gia, nhưng rất may là Thư Khang đã kéo giữ lại nên không đạt được ý định.
Mọi người ai cũng không ngờ là chuyện cũ lại như vậy, đều buồn rầu ngồi xuống ghế. Sau khi nghe quản gia kể xong, tam phu nhân Tiểu Tiểu ngẩn cả ra, thần sắc ngẩn ngơ tái xám như chết rồi.
Miêu Triết bước tới trước mặt tứ phu nhân, thông khổ nhìn nét mặt vẫn còn tiều tụy của nàng ta, chợt quỳ phịch xuống đất. Tứ phu nhân quay đầu qua, mắt nhắm lại không muốn nhìn Miêu Triết. Người có mặt ở đó đều cúi đầu.
Miêu Triết cũng không thèm quan tâm đến chuyện có nhiều người ở cạnh nhìn. Y cũng đã biết bản thân đã tự tay giết chết cốt nhục của mình, lại còn hại chết mẹ của hai đứa con khác, thậm chí còn suýt hại chết Tuyết nhi mạo hiểm sinh mệnh sinh ra hai đứa con cho y. Y xác định là vô cùng hối hận, nhưng mọi chuyện đều đã trễ rồi.
Miêu riết khóc nói: "Ta tự biết giết người thân bên cạnh tội đã không tha thứ, ta còn biết tâm tình của nàng và hai đứa con ở đây đều rất hận ta, hận ta tin lời nói sàm của người khác, mắc mưu người khác. Thật xin lỗi, quả thật là xin lỗi." Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất:
Mạnh Thiên Sở bước đến cạnh Miêu Triết, đỡ y dậy nói: "Ngươi trở về vị trí ngồi đi."
Chờ Miêu Triết trở về chỗ ngồi rồi, Mạnh Thiên Sở bước đến cạnh tam phu nhân, nói: "Hôm nay nguyên là ngày cô cho là đã thu lưới, cô nói là cô muốn xem trò vui, hiện giờ đã tìm được rồi. Chẳng lẽ cô là người bày đặt cho trò vui này, lại không muốn nói thêm vài câu gì sao?"
Thư Khang dùng ánh