Này, Cái Muôi Của Em

Chương 37


trước sau

Nói một cách chính xác thì đây cũng không thể tính là hôn.

Chỉ đơn giản là môi chạm môi, không có ma sát, càng khỏi nói đến xâm nhập, Trì Trĩ Hàm còn bị cảm giác lạnh lẽo trên môi anh làm cho sợ tới mức run lên một chút.

Thậm chí, cô còn vì ngừng thở mà nấc cụt.

Trong ngăn tủ khép hờ, trên tay người đàn ông vừa phát bệnh bị mồ hôi của mình làm cho dinh dính.

Cũng không lãng mạn, thậm chí còn ngược lại.

Nhưng Trì Trĩ Hàm lại bị nụ hôn này làm cho tim đập rộn lên, cả người lâng lâng.

Anh kề sát bên cô hơn bất kỳ lúc nào trước đây, ngọn đèn bên ngoài xuyên qua khe cửa, chiếu lên mặt anh mảng màu vàng ấm, chiếu sáng hàng lông mi của anh.

Anh hơi trợn tròn mắt, con ngươi màu hổ phách sáng lấp lánh như quả cầu thủy tinh.

Trì Trĩ Hàm vẫn không dám hô hấp, hình ảnh quá đẹp, thậm chí cô còn cảm thấy trên mặt Tề Trình có thứ ánh sáng nhu hòa ấm áp như đốm sáng của đom đóm.

Anh, hôn cô.

Chủ động.

Mặc dù không biết có phải là vì phát bệnh mà hồ đồ hay không…

Trì Trĩ Hàm đã tỉnh táo lại, rốt cuộc cũng làm một chuyện mà bản thân vẫn luôn muốn làm, khi Tề Trình lùi ra sau, cô ôm lấy anh, giống như đang ôm một con thú nhồi bông to đùng.

Vùi đầu vào trong áo len của anh.

Trên người anh luôn có mùi thuốc nhàn nhạt, còn có hương sữa tắm nhẹ nhàng khoan khoái.

Chỉ là rất lạnh, cho nên cô lại cọ xát, quấn thảm lông, ôm anh chặt hơn.

Tề Trình ở trong lòng cô phát ra tiếng nức nở như mèo kêu, âm cuối nghèn nghẹn, một giây sau, anh cũng vươn tay ra, ôm lấy vòng eo của Trì Trĩ Hàm.

Lúc phát bệnh, dường như Tề Trình lại càng thích tiếp xúc cơ thể.

Trong bệnh sử bác sĩ Triệu chưa từng đề cập tới điểm này, nhưng chỉ cần có triệu chứng giống như chuẩn bị phát bệnh, anh sẽ chủ động kéo tay cô, hoặc là giống như hôm nay, chủ động ôm lấy cô đến mức cô chỉ hận không thể nhét anh vào trong lòng mình.

“Tôi nói này, sao hai người không lên tiếng nữa hả?” Bác sĩ Triệu lớn tiếng như thể đang rống lên: “Tình huống của Tề Trình hiện giờ thế nào rồi? Huyết áp lại tăng rồi, nhịp tim thế này là sao hả?”

Thật ồn ào…

Tề Trình nhíu mày.

Sau đó liền vươn tay ra, chấm dứt cuộc gọi.



Trì Trĩ Hàm lại một lần nữa khẳng định, lúc phát bệnh Tề Trình sẽ càng thêm muốn làm gì thì làm, bản tính thiếu gia bộc lộ không sót chút nào.

Giống như đứa bé cởi lớp áo khoác của người trưởng thành.

“Ồn quá.” Tiếng nói chuyện của Tề Trình nhỏ tới mức phải rất cố gắng mới có thể nghe rõ được, hơn nữa còn đứt quãng thành từng mảnh nhỏ, giống như muốn dùng hết sức để nói rõ ràng nhưng cuối cùng lại chỉ thốt ra được mấy từ mấu chốt: “Người khác, không cần, muốn cô.”

… Mấy từ mấu chốt rất dễ hiểu.

“Anh không chịu uống thuốc, lại không cần bác sĩ, sẽ rất nguy hiểm.” Trì Trĩ Hàm cũng biết bây giờ không phải lúc thích hợp để phân rõ phải trái, nhưng mà cô thật sự mềm lòng: “Tôi không hiểu gì cả, lỡ như phát bệnh thì làm sao bây giờ?”

Một người đàn ông bình thường vẫn luôn dè dặt cẩn trọng như vậy, bây giờ lại đang co rúm trong ngăn tủ, tay chân mềm nhũn, ôm lấy cô, cơ thể lạnh buốt không giống một người đang sống.”

“Không phát.” Tề Trình nói như đang hứa hẹn, nói một cách rõ ràng, còn cố gắng ngẩng đầu lên đối diện với Trì Trĩ Hàm, lại cam đoan một lần nữa: “Sẽ không phát.”



Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên mặt.

Sắc mặt xanh xao, bởi vì thiếu oxy mà đôi môi khô khốc.

Còn có đôi con ngươi màu hổ phách đang chăm chú giữa bóng tối, giống như muốn nhìn rõ dáng vẻ của cô, nhưng lại vì chứng bệnh mà thỉnh thoảng hơi mơ hồ.

Trì Trĩ Hàm thở dài.

Cô thật sự… không thích hợp để chăm sóc cho bệnh nhân, đặc biệt là một bệnh nhân như vậy.

Bởi vì cô bị thuyết phục rồi.

Cô đưa cốc nước ấm đặt ở bên cạnh cho anh, sau đó cất tiếng nhỏ nhẹ như đang dỗ một đứa trẻ: “Anh uống nước trước đi, tôi gọi điện thoại cho bác sĩ Triệu, nếu như ông ấy đồng ý thì chúng ta sẽ không để người khác đi vào đây, có được không nào?”

Cô lại dùng ‘chúng ta’.

Lúc phát bệnh, anh nghe thấy giọng của Trì Trĩ Hàm giống như bị ngăn cách bởi một tầng lụa mỏng, phải rất cố sức mới nghe được, nhưng hai chữ ‘chúng ta’ này, anh lại nghe được rất rõ ràng.

Cho nên anh gật gật đầu, đỡ lấy tay Trì Trĩ Hàm, ngoan ngoãn uống hết nửa cốc nước, sau đó duy trì tư thế ôm cô, dựa vào cạnh tủ, hoàn toàn thả lỏng.

Đầu óc vẫn mơ mơ màng màng, nhưng cơ thể đã dần ấm lên.

Ngón tay vừa bị lạnh tới đông cứng rốt cuộc cũng đã động đậy, rốt cuộc cũng có thể cảm giác được hơi ấm trên người Trì Trĩ Hàm.

Dường như chỉ cần có thể cảm nhận được hơi ấm, anh sẽ không còn có ảo giác nữa.

Trì Trĩ Hàm vẫn còn mặc áo khoác, bởi vì chui vào trong ngăn tủ mà mũ lên bị xiêu vẹo xộc xệch, cô rất nóng, quanh người đều tỏa ra hơi ấm, trên mặt đầy những giọt mồ hôi li ti.

Lúc gọi điện thoại, cô còn rất cẩn thận dịch người để anh có thể ngồi thoải mái hơn một chút, tay phải vô ý thức giúp anh xoa đầu.

Xúc cảm và độ ấm đều rất chân thực.

Sự chân thực hoàn toàn khác với thế giới của anh.

Lớp sương mù trước mắt và hơi nước bên tai chậm rãi bốc lên theo hơi nóng quanh người Trì Trĩ Hàm, anh bắt đầu có thể nghe thấy tiếng nói chuyện của Trì Trĩ Hàm, chỉ là phải mất mấy giây mới hiểu được ý của cô.

Cô đang thương lượng với bác sĩ Triệu để người học trò kia của ông ấy đến ở bên đối diện, sau đó nhìn anh với vẻ hơi khó xử, che điện thoại lại, thương lượng với anh: “Anh hơi mất nước, chờ lát nữa có sức lực rồi, chúng ta vẫn nên để anh ta giúp anh truyền nước.”

Đây là đang coi những lời anh đã nói lúc phát bệnh như chính sự mà giải quyết.

Mũi bắt đầu cay cay, anh nhìn cô, gật gật đầu, cánh tay không kiềm chế được ôm cô chặt hơn.

Anh, vào lúc hoàn toàn hỗn loạn, đã hôn cô.

Anh nhớ rõ.

Đây là chuyện đã kêu gào trong lòng anh từ rất lâu, vào mỗi lần nhìn thấy bọt sữa dính bên miệng cô sau khi uống sữa xong, hoặc là mỗi lần thấy cô cắn môi khi tới gần quan sát phản ứng của anh.

Anh đều muốn hôn cô.

Cánh môi Trì Trĩ Hàm hồng hào, sáng bóng mê người.

Cho nên khiến anh cảm thấy khát vọng này của anh cũng là một hành vi đáng khinh thường.

Cô chỉ vì mưu sinh, vì muốn tìm ra người thân duy nhất mà bị người nhà anh và bác sĩ Triệu dùng đủ loại thủ đoạn, vừa ép buộc vừa dụ dỗ để giữ cô lại.

24 tuổi, độc lập, lương thiện, có những mối quan hệ bạn bè riêng, sống rất tốt, rất vui vẻ.

Anh cố gắng duy trì khoảng cách với cô, nhìn số thuốc mình phải uống mỗi ngày, nhìn những chỉ số sắp đạt mức tới hạn trên báo cáo sức khỏe, nhìn sự chênh lệch giữa bản thân anh và cô xa tới chân trời góc biển.

Sau đó vào khoảnh khắc ý thức mơ hồ và yếu ớt nhất, đã hôn cô.

Chỉ là một sự đụng chạm nhè nhẹ.

Nhưng rốt cuộc cũng là đã hôn cô.

Bởi vì đầu óc hỗn loạn, thậm chí anh còn không nhớ rõ phản ứng lúc đó của cô, cũng không nhớ rõ tư thế như bây giờ của hai người là do ai chủ động trước.

Nhưng mà…

Nếu có thể như thế này mãi không buông ra thì thật là tốt.

***

Bác sĩ Triệu dặn dò Trì Trĩ Hàm rất nhiều thứ, ngoại trừ việc giữ ấm và giúp anh duy trì sự tỉnh táo ra thì còn có tình trạng cơ bắp anh căng cứng cộng thêm tinh thần căng thẳng do mất nước, cả người mệt mỏi, nếu không uống thuốc, những triệu chứng này cần nhiều thời gian để khôi phục, có nghĩa là cô phải cùng anh ở
trong ngăn tủ rất lâu.

Còn có điều quan trọng nhất, chính là nhắc tới nguyên nhân phát bệnh lần này của anh.

“Mười năm nay, có ít nhất 30% nguyên nhân phát bệnh là vì cậu ấy không thể trở về thăm ông nội.” Bác sĩ Triệu thở dài: “Không thể ra khỏi nhà, không thể nắm tay ông nội, hiện giờ thậm chí còn có thể không được nhìn mặt ông nội lần cuối, đây là nút thắt.”

“Lối suy nghĩ của cô rất tích cực, nếu như nhịp tim và huyết áp của cậu ấy vẫn giảm dần đến mức bình thường như bây giờ, cô có thể quan sát số đo trên đồng hồ của cậu ấy, thử tâm sự chuyện này với cậu ấy. Không cần phải giải quyết vấn đề, chỉ cần nghe xem cậu ấy nói cái gì, để cậu ấy có một con đường để phát tiết.” Bác sĩ Triệu thở dài: “Cô cũng biết đấy, cả nhà họ Tề không có ai thích hợp làm người nghe, mà Tề Trình lại không muốn nói nhiều với tôi.”

“Cứ thử đi xem thế nào, tôi nhất định phải nói rằng, cô đã làm tốt hơn rất nhiều so với tưởng tượng của tôi.” Trước khi gác điện thoại, giọng điệu của bác sĩ Triệu lại cao một cách bất thường: “Ba tiếng nữa, nếu tất cả đều bình thường thì hãy nghĩ cách dìu cậu ấy lên giường, để học trò của tôi vào truyền nước, trong vòng ba tiếng này, nếu huyết áp và nhịp tim của cậu ấy lại tăng thì cô phải lập tức sang bên đối diện để học trò của tôi vào nhà, không cần phải để ý đến cảm xúc của Tề Trình, cô đã hiểu chưa?”

“Hiểu rồi.” Trì Trĩ Hàm gật đầu, cúp điện thoại.

Sau đó cảm giác được sức nặng của Tề Trình trên người cô dần nhẹ hơn, anh đang cau mày muốn duy trì khoảng cách với cô, hoặc là không muốn đặt toàn bộ sức nặng cơ thể lên người cô.

… Dường như anh đã tỉnh táo hơn một chút rồi.

Càng tỉnh táo, anh lại càng để ý việc duy trì khoảng cách.

Vào lúc này, ảo giác không phải là vấn đề cơ bản, Trì Trĩ Hàm thẳng tay kéo Tề Trình trở lại, quấn lại tấm thảm bởi vì anh lộn xộn mà bị rơi xuống.

“Đừng có lộn xộn, chờ cho nhiệt độ cơ thể của anh khôi phục một chút, tôi còn muốn ra ngoài rót cho anh một cốc nước muối loãng.” Tay trái của cô lại tiếp tục xoa đầu anh, tay còn lại kéo bàn tay lạnh lẽo của anh nhét vào trong túi áo khoác của cô, tay anh ở bên trong cũng dần nóng lên.

Tề Trình nhắm mắt.

Loại ấm áp này, anh không cách nào cự tuyệt, cho dù biết rõ bản thân không xứng.

“Bé con nhà Tề Ninh bị viêm màng não, anh có biết không?” Trong không gian nửa khép kín, nhiệt độ nóng tới mức đổ cả mồ hôi, hoàn cảnh rất thích hợp để tán gẫu.

Trì Trĩ Hàm cũng không biết tại sao thứ đầu tiên nảy ra trong đầu lại là chuyện này.

Có lẽ đều là phụ nữ, cho nên mấy chữ “bé con bị viêm màng não” của Tề Ninh ở trong điện thoại, cho dù ở dưới tình huống kia vẫn chọc thẳng vào trong đầu cô.

Cái vị được người ngoài gọi là Võ Tắc Thiên của nhà họ Tề kia, gả cho con trai của bảo mẫu, còn đưa con trai của bảo mẫu lên vị trí tổng giám đốc, tối hôm nay lại bất lực giống như cô, thậm chí có lẽ còn bất lực hơn cả cô.

“Nhưng mà bác sĩ Triệu nói là phát hiện sớm, sẽ không có việc gì.” Tề Trình mệt mỏi không muốn nói nhiều, cô tự hỏi tự đáp cũng rất vui vẻ: “Có đôi khi tôi có cảm giác, người trong nhà anh, ai cũng giống như đang đánh giặc vậy.”

“Anh cũng thế.” Cô cười hì hì, bởi vì vừa rồi bị anh làm cho sợ tới khóc nức nở nên bây giờ giọng nói còn mang theo giọng mũi: “Lúc mới biết đến anh, tôi nghĩ anh là một người bệnh không thể lộ ra ngoài ánh sáng, mỗi ngày đều trốn ở đây, được nhà họ Tề bảo bọc đến mức một giọt nước cũng không lọt vào được.”

Cánh tay Tề Trình giật giật.

“Sau này biết rằng anh đã ở đây mười năm, trong lòng tôi lại có cảm giác, chắc hẳn anh là một người không được hoàn chỉnh…” Trì Trĩ Hàm ngẩng đầu, phát hiện ra Tề Trình đang dựa vào cánh cửa, hơi nheo mắt, cắn môi dưới, vẻ mặt căng thẳng: “Cho nên khi mới nhìn thấy anh tay chân đầy đủ lại dễ nhìn như vậy, tôi mới có cảm giác chênh lệch.”

“Anh thật sự rất giỏi, vì bệnh mà ở đây tận mười năm, mỗi lúc phát bệnh đều không mượn cớ phát tiết mà làm hại đến người khác.”

“Thậm chí anh còn làm tốt hơn cả người bình thường. Những lúc thân thể khỏe mạnh, mỗi ngày anh đều rèn luyện, vẽ tranh, giữ cho trong lòng bình thản, cho dù là không có ai giao lưu trao đổi với anh, anh vẫn có thể luôn luôn như vậy, vô cùng… ấm áp.” Mặt hơi đỏ lên, cô không quen thẳng thắn khen ngợi người khác như vậy.

Nhưng mà mười năm, một người mang bệnh tâm lý, đơn độc trải qua mười năm lại vẫn cứ chu đáo, vẫn cứ ôn hòa, vẫn cứ tao nhã.

Cô không biết điều này cần bao nhiêu nghị lực, nhưng cô biết, bản thân cô tuyệt đối không làm được.

“Tôi đi pha cho anh một cốc nước muối.” Cảm giác được tay anh không còn lạnh như băng nữa, Trì Trĩ Hàm thẳng người dậy: “Tôi còn muốn đi cởi áo nữa, tôi sắp chết nóng rồi.”

Mặt cô đỏ bừng, gò má căng tràn sức sống, lúc oán giận thì môi sẽ hơi bĩu lên.

Bờ môi mà anh vừa hôn.

“Được.” Anh nghe được tiếng nói của mình, cảm giác được mình đã gật đầu.

Đã có một khoảnh khắc như vậy, giữa lúc phát bệnh, trong đầu anh chỉ muốn ôm cô trong ngực cả đời, không cần đi đâu cả, chỉ cần yên lặng nghe cô nói chuyện như thế này, nhìn cô oán giận bĩu môi.

Anh, không tốt như cô nói.

Hai tay khắc chế nắm lại thành quyền, nghe tiếng cô kéo dép lê bận rộn đi qua đi lại bên ngoài.

Thậm chí vào lúc tỉnh táo, anh cũng muốn xé toang bản hợp đồng này, hoàn toàn nhốt cô lại đây.

Cách thức có rất nhiều.

Quả thật người nhà họ Tề đều am hiểu việc chiến đấu.

Chỉ là nếu như vậy, cô cũng sẽ trở nên thiếu sức sống giống như anh, sau đó cũng dần trở nên trầm mặc, giống như anh.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện