*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Trì Trĩ Hàm biến ngăn tủ thành buổi tiệc trà.
Từ sau khi cô đến đây, trong nhà chưa bao giờ thiếu các món điểm tâm ngọt, một phần là do cô tự nướng, một phần là do cô cướp đoạt được từ chỗ Thích Tình.
Cho nên lúc Tề Trình nhìn thấy cô bưng cả trà cụ và nến thơm đến, còn rải ra năm, sáu đĩa điểm tâm ra chỗ trống, khóe mày anh giật giật.
Cho dù cả người anh mệt mỏi chẳng chút sức lực, hoa mắt choáng đầu vì mất nước thì vẫn nhịn không được mà hỏi một câu: “Cô… làm gì thế?”
“Anh không đói bụng sao? Chúng ta còn chưa ăn cơm tối.” Trì Trĩ Hàm thay một bộ đồ ở nhà, rất quen tay quen chân xốc thảm ra chen vào, kéo cánh tay anh, sau đó chui vào trong lòng anh, cười nheo mắt: “Ấm rồi đúng không?”
Giọng điệu như khoe khoang, đặt bàn tay nóng hầm hập của mình ở sườn tai anh.
…
Anh lại muốn hôn cô, trong lúc đầu óc đã hoàn toàn tỉnh táo.
Cho nên chỉ có thể mở to mắt, nhìn ngọn đèn bên ngoài cửa.
“Thạch sữa dừa này không có dầu, anh có thể ăn.” Cái dĩa xiên vào một khối bánh nhỏ màu trắng, ngăn tủ nhỏ, mùi hương không bay xa được, quanh quẩn bên chóp mũi.
Há miệng, cắn một khối bánh nhỏ, lúc dừng lại thì cảm giác Trì Trĩ Hàm hơi sửng sốt, khuôn mặt hơi đỏ ửng lên, ánh mắt nhanh chóng dời đi.
Thạch sữa dừa cũng ngon miệng như tất cả những thứ khác mà cô cho anh ăn, vào miệng là tan, vị ngọt mà không ngấy.
Cho nên anh lại há miệng, cúi đầu uống một ngụm nước muối loãng mà cô đưa tới bên miệng anh.
“Nếu tôi cho anh ăn thứ gì bậy bạ thì anh nhớ phải từ chối đó.” Nhét một miệng bánh quy rồi lại uống một cốc to trà Phổ Nhị, Trì Trĩ Hàm vừa than thở và đưa cho anh thêm một khối thạch sữa dừa: “Tôi không biết gì, anh lại rộng lòng, cho cái gì thì anh cũng ăn hết.”
“Anh đúng là dễ bị bắt nạt quá.” Trì Trĩ Hàm nhăn nhăn cái mũi, đôi mắt cô sưng đỏ, vừa rồi khóc quá lợi hại, bây giờ cái mũi vẫn còn hồng hồng, cho nên nhăn mũi lên nhìn rất xấu.
Sau đó anh… lại muốn hôn.
Cho dù cô vừa nói anh dễ bị bắt nạt vừa đưa bàn tay dính đầy vụn bánh quy chà lên người anh, đoán chừng lúc chà tay lên thì phát hiện ra trên áo len của anh còn dính cả nước mắt bị cô cọ vào lúc nãy nên cô le lưỡi ra, cười ngây ngô với anh.
Anh biết hiện giờ trong lòng anh đang vô cùng căng thẳng, cho nên chắc hẳn vẻ mặt anh trở nên rất dịu dàng.
Cô thật sự không dám đối diện với anh, thế nhưng ngôn ngữ cơ thể lại không hề cố kỵ.
Ngăn tủ bị chặn cả bốn phía, vốn đã chẳng còn mấy chỗ trống, lại bởi vì cô chuyển một mớ đồ vào mà bây giờ nhìn qua lại có chút ấm áp.
Giật giật chân, anh loáng thoáng hiểu ra tại sao gần đây mình lại khỏe lên nhanh như vậy — cho dù là vào những lúc anh không giống người nhất thì Trì Trĩ Hàm cũng chẳng coi anh là bệnh nhân.
Trong khoảnh khắc cô mở cửa tủ ra kia, trong mắt cô ngoại trừ cảm xúc giống như vừa trút được gánh nặng ra thì còn có sự nhẹ nhõm.
Rõ ràng là đang giúp anh sưởi ấm, nhưng dáng vẻ cô ôm anh lại giống như đang làm nũng.
Anh nói không uống thuốc, cô không hề miễn cưỡng, anh không muốn điều trị, cô coi đây như chính sự mà thương lượng với bác sĩ Triệu một lúc lâu.
Cô biết lúc phát bệnh thì đầu óc của anh sẽ hỗn loạn, cũng biết đôi lúc anh chỉ muốn mượn cớ ốm đau để trốn tránh một chút, không muốn cứ mãi nằm trên giường không nhúc nhích, thế nhưng cô vẫn luôn tôn trọng.
Cô luôn đặt anh ở ngang hàng với cô, coi việc anh phát bệnh như thể cảm mạo phát sốt của người bình thường, dốc lòng chăm sóc, cho nên ngẫu nhiên anh sẽ sinh ra ảo giác, cảm thấy bản thân chắc chắn sẽ có thể khỏi hẳn.
Cô thích nói ‘chúng ta’, tất cả cảm xúc của cô đều trong veo, cô luôn luôn khiến anh bị cảm hóa bằng nụ cười tươi rói lương thiện của mình.
Cô không giống với tất cả những người khác, mọi người ở bên cạnh anh đều là vì muốn chữa khỏi cho anh, còn cô, chỉ là muốn ở cạnh anh.
Giống như bây giờ, cô ôm anh, lấy di động ra lướt Weibo, đọc được cái gì buồn cười thì sẽ đưa tới để anh xem cùng.
“Tôi muốn, đi thăm ông nội.” Vào lúc Trì Trĩ Hàm cúi đầu, Tề Trình đột nhiên lên tiếng.
Anh, đột nhiên muốn nói ra hết.
Một người luôn không nói lời nào với bất kỳ ai, không thể hiện cảm xúc với bất cứ người nào, đột nhiên lại lên tiếng.
Động tác của Trì Trĩ Hàm dừng lại, sau đó để điện thoại di động xuống, không ngẩng đầu lên, chỉ ôm lấy anh.
Thật thần kỳ, lúc nào cô cũng biết hành động nào có thể khiến cho anh cảm thấy thoải mái.
“Nhưng mà tôi không dám ra khỏi cửa, đến đó rồi cũng không dám tiến lên nắm tay ông nội.” Tề Trình nhìn xoáy tóc trên đỉnh đầu Trì Trĩ Hàm, nhìn vành tai nho nhỏ giấu trong tóc của cô, không hiểu sao lại thấy an lòng.
“Thật sự rất vô dụng, nhưng mà một bước này, tôi không vượt qua được.” Giọng của anh khàn khàn, bị mất nước lại thêm thời gian dài không nói chuyện nên giọng nói ồm ồm khó nghe: “Ngay cả bản thân tôi cũng không biết tại sao, chính là, tôi không dám.”
Trì Trĩ Hàm ôm anh, sau đó mười ngón tay đan xen vào nhau, thế nhưng vẫn không ngẩng đầu lên.
“Ông nội làm ăn rất lớn, họ hàng thân thích trong nhà không nhiều, ông không tin người ngoài, cho nên ba tôi và bác từ nhỏ đã được dạy phải tiếp nhận công việc làm ăn của ông, sau này, tôi và anh cả cũng được dạy dỗ như vậy.”
“Thành tích học tập của anh cả rất tốt, nhưng mà học hơi lệch, anh ấy không thích việc quản lý, cho nên lúc nhỏ thường xuyên nói với tôi, bảo rằng sau này để tôi thừa kế việc làm ăn của nhà họ Tề, anh ấy muốn làm họa sĩ, lỡ như không nổi tiếng thì sẽ để tôi nuôi anh ấy.”
“Tôi không có sở thích gì đặc biệt, cho nên vẫn nhớ rõ lời này của anh cả, thế nhưng cuối cùng… lại biến thành như vậy.”
Rốt cuộc Trì Trĩ Hàm cũng ngẩng đầu lên, lại nâng cốc nước muối trong tay, để anh uống một ngụm, sau đó dùng khăn lông giúp anh lau mồ hôi.
“Đã bớt đổ mồ hôi rồi, tay cũng ấm hơn rồi.” Trì Trĩ Hàm lại nhăn nhăn cái mũi: “Một bức tranh của anh bằng tiền lương ba năm của tôi đấy… Nếu như anh mà cũng vô dụng thì tôi làm sao bây giờ?”
Đáy mắt xuất hiện chút ý cười, Tề Trình cảm thấy lời nói của mình cũng mang theo hơi ấm: “Đó là giá của bức tranh được bán đấu giá thôi, cũng là bức đắt nhất rồi.”
“Nói cứ như thể bản quyền truyện tranh của anh bán rẻ lắm vậy.” Trì Trĩ Hàm vẫn còn oán giận: “Anh lớn lên còn đẹp thế này…”
…
Dường như đề tài hơi kỳ quái rồi.
“Hơn nữa nếu muốn gặp ông nội thì không cần ra khỏi nhà cũng gặp được.” Trì Trĩ Hàm ngẩng đầu: “Nếu nói chuyện với ông nội thì anh có khó chịu không?”
…
“Hẳn là sẽ không.” Phần lớn liên hệ của anh với người nhà là thông qua điện thoại, cho nên nói chuyện sẽ không có vấn đề gì.
“Vậy thì gọi video là được rồi.” Trì Trĩ Hàm lắc lư cái di động: “Anh không cần đụng tới, cũng không cần ra khỏi nhà, trong lúc gọi video thì ông nội anh cũng có thể nhìn thấy anh mà.”
“…”
“… Không được sao?” Trì Trĩ Hàm có chút chột dạ, từ sau khi tình huống của Tề Trình tốt hơn một chút, cô vẫn luôn nghĩ đến vấn đề này, nếu sợ gặp mặt và tiếp xúc thì gọi video là một phương án rất tốt…
Không thể ra khỏi nhà thì thôi không ra khỏi nhà, không phải là vẫn còn mạng Internet đấy sao…
“… Được.” Tề Trình hiếm khi bày ra vẻ mặt mất mát như vậy.
Anh đã quen với điều trị tâm lý, cho nên sau khi thổ lộ tâm sự, anh theo bản năng cảm
thấy bước tiếp theo hẳn sẽ là giảng giải khuyên bảo, ví dụ như giảng giải cho anh biết rằng thế giới bên ngoài không khủng bố như anh nghĩ, ví dụ như giảng giải cho anh biết rằng, bệnh tâm lý chỉ cần tìm được điểm mấu chốt, bốc thuốc đúng bệnh rồi chắc chắn sẽ tốt lên.
Tuyệt đối không thể ngờ được rằng, cô lại rất thản nhiên mà nói rằng, có thể gọi video…
Quả thật…
Có thể.
Trước kia cứ mãi luôn để ý đến việc phải làm sao để ra khỏi nhà, làm sao để vượt qua chứng sợ giao tiếp của bản thân, làm thế nào mới có thể nắm tay ông nội mà không bị ảo giác.
Càng nghĩ lại càng rối rắm.
Mãi cho tới hôm nay, người quản lý xa lạ kia nói, ông nội muốn gặp mặt anh lần cuối.
Anh vẫn luôn khiến người nhà thất vọng, ngay cả gặp mặt ông nội lần cuối anh cũng không làm được.
Mà đáng buồn chính là, không có ai trách anh.
Tất cả mọi người đều đã quen rồi.
Không ai nói cho anh biết rằng thân thể ông nội không tốt, cũng không ai nói với anh rằng đứa bé nhà Tề Ninh bị viêm màng não, ngoài Trì Trĩ Hàm ra, những người khác đều sẽ không nói.
Tất cả những chuyện không may trong nhà họ Tề đều sẽ không có ai nói với anh, anh không giải quyết được vấn đề, việc duy nhất anh có thể làm chỉ là mang thêm nhiều phiền phức hơn sau khi phát bệnh.
“Chờ đến sáng mai, tinh thần anh tốt hơn một chút thì gọi video cho ông nội đi.” Trì Trĩ Hàm ngẩng đầu nhìn biểu cảm trên mặt anh, cô đơn, cam chịu, cô lại nhịn không được chọc cười anh: “Nếu như sắc mặt anh không tốt thì tôi có thể giúp anh hóa trang.”
“…” Tề Trình lại lần nữa không nói được lời nào, chỉ ôm cô chặt hơn một chút.
“Tại sao mỗi lần phát bệnh anh đều thích trốn vào trong tủ?” Nghĩ đến cảm giác hoảng sợ vừa nãy khi mở từng cánh cửa tủ ra mà không nhìn thấy anh, Trì Trĩ Hàm lo lắng: “Bác sĩ Triệu và Tề Ninh vẫn cho rằng anh trốn ở trong tủ quần áo, nếu anh không gõ vào tủ thì có lẽ tôi phải mở hết tủ quần áo ra rồi mới vào đến phòng bếp.”
Đến lúc đó, sợ rằng đã muộn rồi.
Cô từng xem bệnh sử của anh, triệu chứng tự bế có thể trở thành vĩnh viễn, cũng là vĩnh viễn mất phản ứng đối với kích thích từ bên ngoài, lần nghiêm trọng nhất, anh từng trải qua sốc điện.
Có lẽ đây cũng là nguyên nhân mà Tề Bằng kiên trì muốn đưa anh tới Mỹ.
Nếu Trì Trĩ Hàm không khóc, có lẽ anh cũng sẽ không gõ vào ngăn tủ.
Anh không nghe được tiếng cô đi vào cửa, cánh cửa tủ cũng đủ để che chắn hoàn toàn, thật ra, anh chỉ thiếu chút nữa thôi…
Nhưng anh nghe được tiếng khóc nức nở của Trì Trĩ Hàm.
Gõ ra tiếng đầu tiên, trong đầu anh đau nhói như thể bị bánh xe nghiền qua, sau đó là đến tiếng thứ hai.
Trong khoảnh khắc cánh cửa tủ được mở ra, anh phát hiện ra bản thân thế mà vẫn còn có thể gắng gượng nhìn rõ khuôn mặt Trì Trĩ Hàm.
Khuôn mặt lem luốc nước mũi nước mắt, nhìn thấy anh lại khóc rống lên.
“Trong tủ, an toàn.” Anh nói rất đơn giản.
Anh không muốn nói cho cô biết rằng anh chỉ theo bản năng đi tìm một chỗ có thể tự chôn sống mình, dù sao thì cũng đã mất đi phản ứng đối với bên ngoài, nếu có thể ở một nơi bốn phía đều được che chắn như vậy, mãi mãi không bị ai tìm ra thì cũng rất tốt.
Trì Trĩ Hàm sẽ không truy hỏi vấn đề kiểu này, bình thường cô chỉ hiểu lơ mơ, sau đó vỗ vỗ vào lưng anh trấn an.
Sau đó nữa là nhét đồ ăn vặt vào trong miệng như thể con chuột, phồng mồm lên bĩu môi, tiện thể đút cho anh một khối thạch sữa dừa.
Thoải mái đến mức khiến anh quên rằng bản thân đang phát bệnh, quên rằng nơi hai người đang ngồi là một ngăn tủ mà người bình thường sẽ không chui vào.
“… Chân cô không tê sao?” Nhìn thấy mấy đĩa đồ ăn vặt đều đã vơi gần hết, Tề Trình bỗng dưng có cảm tưởng cái tư thế này của Trì Trĩ Hàm giống như muốn ngủ lại trong tủ cả đêm.
“Tê chứ!” Vẻ mặt Trì Trĩ Hàm đau khổ: “Anh không thấy tôi vẫn cứ nhích tới nhích lui sao.”
“… Vậy tại sao không đi ra?” Tề Trình không hiểu hoạt động của não cô cho lắm.
“Anh còn chưa động đậy được thì sao tôi có thể ra ngoài chứ?” Giọng nói rất đương nhiên.
“… Tôi có thể động đậy mà.” Tề Trình không nói ra miệng câu phía sau, anh vẫn dùng sức cả một hồi lâu như vậy rồi mà cô không cảm giác được sao.
“… Chân anh không bị tê sao?” Trì Trĩ Hàm há hốc mồm nhìn Tề Trình nới lỏng tấm thảm, sau đó đi thẳng ra ngoài.
“Quen rồi…” Đột nhiên có chút không biết thế này có tính là chuyện tốt không.
Ánh sáng đột ngột vẫn khiến anh hơi khó chịu, dựa vào tủ bát nhìn Trì Trĩ Hàm nghiến răng chịu đựng mà bò ra ngoài, lúc bốn chi chấm đất vẫn còn không quên ngẩng đầu trừng anh.
Hệt như con cún nhỏ.
“Tôi đỡ anh đi lên giường.” Sau khi đủ ánh sáng mới phát hiện ra sắc mặt anh rất dọa người, vì mất nước mà hốc mắt cũng lõm xuống.
Nhưng mà…
“Tại sao môi anh tím tái như vậy rồi mà vẫn trông rất đẹp trai chứ…” Cô lảm nhảm, oán giận lên án ông trời bất công.
Oán giận rất thật lòng thật dạ, Tề Trình không còn chút sức lực nào khẽ cười khúc khích một tiếng, khóe miệng cong lên, trên mặt cũng có ý cười.
“Vừa khóc vừa cười, lão miêu thắt cổ.” Trì Trĩ Hàm vẫn đang oán giận.
Đây là một câu nói địa phương, cùng là người thành phố S, Tề Trình nghe hiểu được, ý cười trên mặt lại càng sâu.
“Tôi không khóc.” Lúc thanh minh, giọng nói còn có chút giận dỗi.
“Tôi khóc đấy.” Trì Trĩ Hàm da mặt dày.
…
Anh chưa từng nghĩ tới, có một ngày, cơn phát bệnh của anh sẽ kết thúc bằng một cách thức như vậy.
Thoải mái như thể hồi nhỏ bị vấp ngã, nhân viên trong phòng y tế ở trường lau cho anh một chút cồn iod, vỗ vỗ vai anh, sau đó thì không có vấn đề gì nữa.
Thậm chí, lúc học trò của bác sĩ Triệu đi vào giúp anh truyền nước, anh cũng không bài xích quá kịch liệt.
Ngày đó, anh phá lệ, gửi cho bác sĩ Triệu một email, giải thích rõ ràng tình huống hiện tại của bản thân, bao gồm việc có thể tiếp nhận sự đụng chạm của Trì Trĩ Hàm, cùng với việc anh có phản ứng đối với hơi ấm da thịt.
Lần đầu tiên anh cảm thấy, có lẽ, đây thật sự là một sự chuyển biến tốt đẹp