“Ta nói giỡn……” Niệm Lâm cười cười, rồi mới nhìn ta vừa nhỏ nhẹ nói vừa khoát tay: “Vậy ngươi hãy mau cùng bạn mình đi dạo đi, ta xin phép rời đi trước để còn giới thiệu cho các du khách khác nữa.”
Ta gật gật đầu, rồi đứng ngóng nhìn theo hướng mà Niệm Lâm rời đi.
“Xem đủ chưa hả?” Vệ Giới thoạt nhìn hình như hơi khó chịu mà đi đến phía trước mắt che kín tầm nhìn của ta, khinh thường phun ra một câu:
“Trước mắt ngươi đang có một đại mỹ nam mà ngươi lại không biết thưởng thức, cái loại thiếu niên non nớt yếu đuối mong manh như vậy có gì đẹp hả?”
" Cái gì?? Đại ca, ngươi phải nhớ một điều rằng ngay cả chính bản thân ngươi cũng là hình dạng thiếu niên non nớt yếu đuối rồi.” Ta không chút do dự nói ra, rồi mới vỗ vỗ bả vai gầy gò của hắn, sâu kín thì thào: “Ngươi xem thân hình ngươi có chỗ nào có cơ bắp gợi cảm đâu?”
“Cơ tiểu Thiên! Ngươi nhất định phải đối nghịch với ta mới vừa lòng phải không?” Vệ Giới hét lớn.
Ta hướng về phía hắn thè lưỡi, rồi chạy đến nơi triển lãm khác.
Hai người cãi nhau ầm ĩ vang dội mọi ngóch ngách. Cả hai không ngờ ở chỗ khuất tối tăm đang có một đôi mắt lạnh lùng đang chăm chú nhìn từng động tác của hai người.
Thị trấn cổ này mang tên Khê Lâm. Cũng đã có hơn một ngàn năm lịch sử, nên nơi này lắng đọng lại rất nặng dấu ấn của thời gian lịch sử văn hóa tang thương.
Đường phố hai bên gạch ngói chằn chịt, dưới chân là lộ đá phiến lát xanh, còn có khu dân cư cổ kính, làm người đến cảm nhận thấy giống như bản thân quay lại mấy trăm năm trước.
Thị trấn nhỏ này có nền du lịch không hề nhỏ, nên mọi người mới giữ vững những sự độc đáo này qua nhiều thế hệ con cháu.
Ta bước đi trên đường phố, đường phố hai bên còn có rất nhiều quán hàng rong nhỏ chen chút đang rao bán đặc sản vùng này, nhìn chung cũng không thấy cửa hàng hiện đại nào ở nơi này.
Cơn mưa phùn mênh mông đổ xuống, mông lung con đường phía trước, phảng phất như bản thân đang lạc vào mộng đẹp.
“Vệ Giới, nơi này không tệ nha.” Ta không chịu nổi mà khẽ tán thưởng, cầm lấy máy ảnh lại chụp thêm vài bức.
Vệ Giới đồng ý gật gật đầu: “Đúng vậy, không khí tươi mát, không có sương mù.” Nói xong há mồm hút sâu một ngụm không khí.
“Trời sắp tối rồi, chúng ta mau tìm một chỗ trú qua đêm đi.” Ta nhìn sắc trời đã dần dần tối tăm đến không thấy đường đi, hỏi Vệ Giới.
Vệ Giới buông điện thoại đang tự động chụp ảnh của mình, rồi quay đầu nhìn khắp nơi, cuối cùng nhìn chăm chú vào một khách sạn nhỏ cổ xưa trầm lặng.
Tuy rằng rất muốn ở trong một cái khách sạn hạng sang, nhưng vì Vệ Giới đã đi