Ta hừ lạnh một tiếng, đang muốn đi ra ngoài, lại phát hiện trời bên ngoài đang mưa phùn, hơn nữa mọi người bên ngoài cũng gần như đi đâu hết rồi, rất nhiều quán nhỏ ven đường cũng đóng cửa.
Xem ra nếu ta đi bây giờ thì thật sự sẽ không có chỗ ngủ.
“Vị tiểu thư này ngài định đi thật sao? Khách sạn của chúng ta cũng tới giờ đóng cửa.” Người nhân viên trẻ tuổi đi tới hỏi ta.
Cuối cùng sau khi đã suy tư thật lâu, ta cắn răng một cái, vẫn là thay đổi phương hướng đều đặng tò te đi lên lầu.
Được thôi! Ở chung phòng với tên Vệ Giới đáng ghét ấy cũng còn đỡ hơn so với ngủ đầu đường! Ta cần gì phải tự làm khổ chính mình đâu.
Mở cửa phòng ra, phát hiện Vệ Giới sớm đã lăn nằm dài trên giường, trong phòng chỉ có một cái giường, một cái nhà vệ sinh, một cái tủ vô cùng đơn giản đầu giường, và một cái TV, căn phòng thoạt nhìn thập phần nhỏ hẹp.
“Sao hả? Hồi nãy không phải không muốn ở chung phòng với ta sao?” Vệ Giới duỗi cái eo lười, nhìn trần nhà.
Ta hừ lạnh một tiếng, tay phải bắt đầu chậm rãi dùng sức, những phù chú ánh sáng quay tán loạn quanh ta. Cái giường lớn nháy mắt bị chia thành hai cái giường nhỏ.
Mà Vệ Giới đang nằm trên giường lớn vì không kịp thời phản ứng lại nên trực tiếp ngã lăn nhào trên sàn nhà.
“Ngươi!” Vệ Giới chụp ếch một cái, từ trên sàn nhà nhảy lên, hung tợn mà nhìn về phía ta.
Ta buông tay, cười cười đem toàn bộ bao đồ ném trên giường nhỏ: “Thật tốt, hai người hai cái giường thì còn gì bằng.”
“Bỏ đi! ta không so đo với ngươi!” Vệ Giới cương cười một tiếng, rồi thở phì phì mà nằm trên cái giường nhỏ còn lại.
Tâm tình ta thật tốt mà lăn lộn trên giường, đang muốn lấy cái điều khiển TV, ai ngờ lại phát hiện trong ngăn tủ của cái tủ đầu giường lại có một quyển nhật kí.
Quyển nhật kí ấy có bìa thực tinh mỹ, ta tò mò mà mở ra, lại phát hiện trang đầu tiên ghi đầy tên người thành dãy dài lằng nhằng, viết bằng mực đỏ, thoạt nhìn có cảm giác hơi quỷ dị.
“Trần Đình Phong, Trần Lệnh Anh, Trần Bỉnh Hiên……” Ta tò mò mà đọc thầm vài cái tên, còn không kịp đọc được bao nhiêu tên thì đột nhiên một tiếng kêu to đầy phẫn nộ vang lên:
“Các ngươi đang làm gì ở đây vậy!”
Thình lình la lên làm ta mềm nhũn hai tay, quyển nhật kí nặng nề mà rơi xuống nền đất lạnh.
Quyển nhật kí trên mặt đất nhanh chống được một đôi tay nhặt lên, ta nâng mắt lên thì va chạm với một ánh mắt tràn đầy lửa giận.
Nhìn thấy chủ nhân của đôi mắt tức giận ấy ta hơi sửng sốt, bởi vì người trước mắt ta chính là vị thiếu niên Niệm Lâm hôm qua ta gặp.
“Ngươi chẳng lẽ không biết là không thể tùy