Nảy Mầm

Chương 11


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lâm Thủy, Miêu Lê đã từng tới, chỉ là, tại sao Địch Mặc lại biết nơi này?

Linh Thủy và Lâm Thủy, hai nơi này đều là trấn nhỏ ở vùng duyên hải, âm đọc gần giống nhau, vị trí cũng không cách xa nhau. Cô vẫn nhớ năm cha cô qua đời, chàng trai Tôn Triều Hy trốn khỏi nhà với cô, ở nhà ga xa lạ của thành phố, một người phương nam có khẩu âm không phân biệt được âm mũi sau đã đưa nhầm vé tàu cho hai người, vì thế, sai sót ngẫu nhiên khiến cho hai người họ đến nơi này.

"Lúc đó đúng vào lúc mưa xuân triền miên. Nơi đây mưa rả rích kéo dài, phải gối đất nằm sương, mọi thứ trước mắt đều mờ ảo, nước mưa rơi vào người tựa như phun sương, rơi xuống mặt đất rồi lại bốc lên hơi nước, cảm giác như đi ở trong mây. Tôi và Triều Tử cứ thế đi bộ ở trên con đường đá nhỏ này. Con đường rất hẻo lánh, giống như đường không có người qua lại, mưa quét một trận khiến nó mọc không ít rêu xanh, Triều Tử đi đường hấp tấp, không ngờ anh ấy bị trượt chân, sau đó anh ấy kéo tay của tôi nói, cần phải thật sự cẩn thận, đừng để bị ngã sẽ làm gãy răng. Thật sự là buồn cười chết mất."

Lúc nói câu này, Miêu Lê đang đi sóng vai với Địch Mặc ở trên con đường đá. Mười năm trôi qua, mặt đá dưới chân và hai bên mặt tường xám trắng đều không có gì thay đổi, giống như thời gian mười năm đã ngưng đọng lại. Lưu lại ở trong mắt cô, là hình ảnh ngày xuân năm đó, thời thiếu niên u sầu kéo dài mà lại ấm áp.

Địch Mặc im
lặng đi ở bên cạnh, hai tay anh để ở trong túi quần, mím môi không nói được lời nào. Con đường vào ngày mùa hè không giống như vào ngày xuân, rêu xanh phơi nắng bị khô lại, cho nên mặt đường sẽ không bị trơn. Ánh mặt trời ở phía đối diện chiếu tới, hắt lên trên tường làm màu sắc ở trước mắt sáng sủa hơn nhiều, không còn vẻ u ám của ngày đó nữa. Dần dần, anh đi nhanh hơn vài bước, vượt qua che ở trước mặt Miêu Lê, bóng người màu đen lại gần, sáp gần vào người cô, chiếu xuống mặt đất. Bóng của hai người chồng lên nhau tạo nên một cái bóng đen trải dài trên mặt đất.

Miêu Lê đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình, lòng tràn đầy hoài niệm tháng ngày ở đây chơi đùa cùng với Triều Tử. Cô tình cờ ngước mắt lên thì nhìn thấy bóng lưng của Địch Mặc, bờ vai rộng, bước đi vững vàng, còn có hai cái tay nhàn nhã đặt ở trong túi quần. Không biết là vì sao, cô nhìn đi nhìn lại bóng lưng ấy, tâm trạng cũng dần dần bình tĩnh lại.

Người dân thị trấn nhỏ ở phương nam thích trồng vài loại cây ăn quả và cây cảnh ở trước cửa, đi dọc đường, cây xanh um tùm che đi cái khô nóng, thỉnh thoảng có một cơn gió mang theo hơi ẩm và vị mặn gió biển thồi tới, trời mùa hè tựa như không còn khó chịu nữa. Miêu Lê dẫn Địch Mặc đi xuyên qua con hẻm, cái tên Triều Tử cũng treo ở trên miệng cô được một đoạn đường.

Sắc trời tối dần, Miêu Lê đề nghị đi 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện