Nảy Mầm

Chương 12


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Một khe đá có độ rộng cỡ lớn hơn một người đột ngột xuất hiện ở dưới bóng của một tảng đá cao lớn hơn, nếu không nhìn kỹ, thì sẽ rất dễ bị trượt chân. Địch Mặc là quân nhân, đã trải qua huấn luyện, nếu là ban ngày, leo trèo vào khe hở này chỉ là chuyện nhỏ, nhưng vấn đề bây giờ là ban đêm tối om.

Hai người đi từ chợ đêm ra không biết đã đi mất bao nhiêu lâu, hiện giờ quay đầu lại nhìn, đèn điện ở chợ đêm chỉ còn là chấm sáng nhỏ, đây là một khoảng cách không nhỏ, nếu như chạy về tìm người thì sẽ muộn mất. Địch Mặc cố gắng bình tĩnh lại, kiềm chế tâm trạng nôn nóng, dò xét bên trong khe hở.

Khe đá tối om om giống như miệng một con quái vật mở to, còn Miêu Lê đang ở phía dưới. Anh cầm di động bật đèn chiếu xuống, nhìn thấy mờ mờ có vài tảng đá, dường như khe đá cũng không sâu lắm. Tảng đá này không cao, xem ra khe đá tối đa cũng chỉ cao ba đến bốn mét. Miêu Lê chơi cùng đám con trai trong đại viện từ nhỏ, phản xạ thần kinh vẫn luôn tốt, cho dù là có chuyện xảy ra, cũng không đến mức không phát ra một tiếng động nào, chẳng lẽ... cô bị ngã đập đầu?

Địch Mặc không muốn nghĩ nữa, anh khom người thử trèo xuống. Dưới cái khe không có ánh sáng, sẽ khó tìm được chỗ giẫm chân lên, anh bỏ một tay ra bấm đèn di động chiếu lên trên tảng đá. Một lần chiếu ánh sáng xuống, Địch Mặc lại chuyển bước chân xuống nửa mét, thời gian một phút đồng hồ trôi qua, một chút tiếng động của Miêu Lê vẫn không có. Trong lòng anh càng sốt ruột hơn, anh nghĩ cứ buông tay nhảy xuống, khoảng cách hai mét nhảy xuống thì cũng không chết người được, nhưng lại sợ không biết địa thế nơi tiếp đất, đến lúc ấy giẫm phải thứ gì đó, chân sẽ bị tàn phế, nên anh chỉ có thể kiềm chế lại, tiếp tục dùng di động để thăm dò bên dưới chân.

Ấn đèn di động hai lần, Địch Mặc
chợt phát hiện có điều bất thường, tại sao góc cạnh của tảng đá kia lại... dường như liên tưởng đến cái gì đó, sắc mặt của Địch Mặc bỗng nhiên đen lại, anh lại ấn đèn di động để xác nhận, chiếu lại về phía dưới cái khe. Hiện giờ điện thoại cách đáy khe đá khoảng hai mét, ánh đèn yếu ớt chiếu xuống có thể nhìn thấy mờ mờ không có bóng người, Địch Mặc hơi cong môi, anh cất kỹ điện thoại, đột nhiên bắt đầu leo lại lên trên.

Leo lên trong bóng đêm đơn giản hơn so với trèo xuống, vèo vèo một lát, anh đã quay lại bên trên mặt tảng đá. So với việc ở trong khe đá tối đen không nhìn thấy được năm đầu ngón tay, thì bên trên có ánh trăng bạc chiếu xuống, ánh sáng làm cả hai mắt nhìn rõ hơn. Tinh thần của Địch Mặc thả lỏng hơn nhiều, anh nằm xuống bên cạnh khe đá, bật cười vì cảm giác lo lắng đến rối loạn của bản thân.

Còn Miêu Lê? Cứ bỏ mặc cô ấy như vậy? Có thể sao?!

Hai tay Địch Mặc gối đầu nhìn bầu trời bao la, không đến vài phút, một cái đầu ló ra từ bên cạnh khe đá để thăm dò.

Hai tay của Miêu Lê bám vào tảng đá bên cạnh, lộ cái đầu ra, cô mím môi rồi nói: "Địch Mặc, tại sao anh không tới cứu tôi."

Địch Mặc không quay đầu, anh lườm một cái, nói khe khẽ: "Cần sao?" Thực sự anh có chút tức giận. Cô gái kia chơi trò không vui chút nào, đùa giỡn với cả sự an toàn của chính bản thân mình.

"Tại sao lại không cần chứ!" Miêu Lê biết âm mưu bị bại lộ, bày ra khuôn mặt tươi cười nịnh nọt, cô cười ha ha bò lên, chạy đến bên cạnh Địch Mặc: "Địch Mặc, tôi đùa với anh thôi, tại sao anh biết là tôi không sao? Nói cho tôi biết đi, nói cho tôi biết đi!"

Địch Mặc nhìn chăm chú vào một chấm nhỏ nào đó ở trên trời, người bất động khiến Miêu Lê cảm thấy khó chịu: 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện