Lúc Nguỵ Vô Tiện nhìn thấy Lam Vong Cơ, y đang từ Nhã Thất bước ra, đi theo sau Lam Khải Nhân, Lam Hi Thần và một nhóm tu sĩ Lam gia lớn tuổi.
Sắc mặt Lam Khải Nhân âm trầm nghiêm trọng, ngay cả Lam Hi Thần cũng thay đổi vẻ ôn hoà thường ngày, sắc mặt nặng nề, đám đông tu sĩ lớn tuổi khác hoặc là thản nhiên đi tới, hoặc là cùng vuốt râu than thở, nhỏ giọng giận dữ mắng cái gì đó, tất cả mọi người lưng đeo bội kiếm, có người mang thất huyền cầm, có người tay cầm pháp khí.
Trong lòng Nguỵ Vô Tiện nổi lên một dự cảm xấu, vội kéo tay áo Lam Vong Cơ, hỏi y chuyện gì.
Lam Vong Cơ nghiêm mặt nói: "Thu hồi linh hồ".
Nguỵ Vô Tiện ngây người, "Linh hồ?...!Không phải chúng ta..." Nói nửa chừng, nhìn về mọi người Lam thị ở phía trước, đặc biệt lén lút liếc nhìn Lam Khải Nhân một cái, hạ giọng nói, "Chúng ta không phải đã thề độc sẽ thay tiền bối giữ bí mật hay sao?"
Lam Vong Cơ bình đạm nói: "Sự việc có thay đổi".
Nguỵ Vô Tiện nói: "Thay đổi gì?"
Lam Vong Cơ bước đi hơi chậm lại, nhìn về phía Nguỵ Vô Tiện, "Ngươi có nhớ ngày đó ngươi nói, nam tử dưới hồ có thể là người trộm mộ không?"
Nguỵ Vô Tiện nghi hoặc, rồi bỗng dưng trợn tròn hai mắt, "Lam Trạm, ngươi nói là?..."
Lam Vong Cơ gật đầu, "Ngươi đoán đúng tám chín phần".
Trên đường, Lam Vong Cơ kể hết nội dung mà y đọc được trên hồ sơ cho Nguỵ Vô Tiện nghe.
Nguỵ Vô Tiện nhìn thấy mọi người Lam thị đi vào trong rừng rậm phía sau núi, trong đầu một mảnh hỗn loạn, "Nhưng mà...!nhưng mà...!Lam tiên sinh tại sao biết được?...!Lam Trạm, là ngươi nói cho ông ấy? Ngươi đưa hồ sơ cho ông ấy xem à?!"
Vẻ mặt Lam Vong Cơ hình như không vui, "Lam Tế tiền bối vi phạm lệnh cấm giữ riêng linh khí trong tộc, vi phạm di huấn của tiền bối, việc này đương nhiên phải bẩm báo cho thúc phụ và huynh trưởng".
Nguỵ Vô Tiện lại níu lấy Lam Vong Cơ, "Nhưng, nhưng nếu thu hồi linh hồ, thi thể đạo lữ kia của Lam Tế tiền bối, không phải sẽ thối rữa hay sao?"
Lam Vong Cơ lạnh lùng hất Nguỵ Vô Tiện ra, "Thi thể kẻ trộm mộ có tư cách gì hưởng thụ sự bảo vệ của linh khí Lam thị? Thi thể mục nát thì mục nát, có gì đáng tiếc?"
Nguỵ Vô Tiện nghẹn lời, nhìn Lam Vong Cơ phất tay áo rời đi, trong lòng tràn đầy lo sợ bất an, nhất thời lại không biết làm thế nào cho phải, chỉ đành đi theo mọi người.
Khi mọi người Lam thị bao vây hồn phách Lam Tế, Lam Khải Nhân cầm bội kiếm ở tay, trợn mắt tức giận nhìn, liệt kê mọi tội trạng của Lam Tế, chỉ trích y vi phạm lệnh cấm nặng nề, lừa thầy dối tổ, hỏi y có biết tội và hối cải hay không, lại nói hôm nay tuân theo di huấn tổ tiến thu hồi linh hồ, kêu y chớ tiếp tục làm ô uế linh vật, nhanh chóng dâng hai tay đưa lên.
Lam Tế sau khi yên lặng nghe xong một hồi bài diễn văn lời lẽ chính đáng, dữ dội hùng hồn, thì cười lạnh hai tiếng, "Biết tội? Hối cải?" Lắc lắc đầu, "Chỉ sợ là các ngươi còn chưa tính hết tội trạng của ta đâu".
Lam Khải Nhân kinh ngạc, quăng ra một ánh nhìn lạnh lùng, "Chẳng lẽ còn có tội lỗi nghiêm trọng hơn thế này sao?"
Lam Tế nhìn chăm chăm, "Tru tâm" (Không hiểu từ "tru tâm" này lắm, ai hiểu thì giải thích giùm nha!)
Giữa làn sương mù lơ lửng của vùng rừng núi, cái lạnh thấm vào người, không biết từ khi nào, còn bắt đầu rơi xuống những hạt mưa bụi dày đặc, lất phất vào quần áo.
"Ngươi nói ta bị kẻ trộm mê hoặc, mới giúp đỡ hắn, cũng biết linh hồ bị trộm thật sự là một tay ta lên kế hoạch? Ta không chỉ trộm bình để chữa thương cho hắn, ta còn dự định giúp hắn đoạt lại lăng mộ Trương gia.
Ta làm tất cả những chuyện này, không phải bị mê hoặc, mà là cam tâm tình nguyện, chỉ vì ta yêu hắn sâu đậm, nguyện một đời bảo vệ hắn.
Nếu không phải...!nếu không phải người trong tộc lợi dụng lúc ta không ở đó, ép hắn khai ra chỗ linh hồ rơi xuống, mà hắn vì cứu ta một mình gánh chịu mọi tội lỗi, bị đâm chết ngay tại chỗ, để lại mình ta sống trên đời, làm thế nào ta có thể...!có thể canh giữ hắn cả trăm năm mà không có mặt mũi nhìn hắn?"
Lam Khải Nhân hít sâu một hơi, giống như bị câu chuyện đó làm cho chấn động, giọng nói lại có chút run rẩy, "Ngươi!...!Ngươi nói ngươi yêu hắn sâu đậm, nguyện...! nguyện một đời bảo vệ hắn??!"
Lam Hi Thần và Lam Vong Cơ không hẹn mà cùng về phía Lam Tế, ánh mắt bi thương, giống như đau đớn vì một vài chuyện cũ đã cố chôn sâu tận đáy lòng.
Hiển nhiên, lúc Lam Vong Cơ báo cáo cho Lam Khải Nhân chuyện này, không biết xuất phát từ suy nghĩ thế nào, đã lược đi rất nhiều chi tiết, đặc biệt là tâm ý của Lam Tế đối với công tử họ Trương, không nói rõ, chỉ nói ông ấy vì bảo vệ bằng hữu khỏi bị hình phạt phơi thây, nên trộm đồ để sử dụng riêng.
Lam Tế nhìn thẳng về phía Lam Khải Nhân, nặng nề nói, "Phải".
Lam Khải Nhân chỉ ra hai ngón tay, giống như muốn dùng hết sức lực đâm thẳng vào trái tim của Lam Tế, nhưng tức giận đến mức run rẩy, "Một tên trộm mộ phẩm chất ti tiện, hành vi đạo đức suy đồi, làm thế nào xứng đáng để ngươi bảo vệ cả đời?!"
Lam Tế khẽ cười thành tiếng, "Phẩm chất ti tiện? Hành vi đạo đức suy đồi?...!Xin hỏi ngươi và hắn không có duyên gặp gỡ, làm sao có thể phán xét tính tình phẩm hạnh của hắn?"
Một giọng nói tức giận bất bình trong đám đông cất lên, "Kẻ cướp mộ, đào mồ bới quan tài, cướp sạch của cải, huỷ thi thể của người ta, ai cũng có thể giết chết, phẩm hạnh cao thấp, chẳng lẽ còn không thể phán xét?!"
"Vậy ngươi có biết vì sao hắn phải đào trộm mồ của Lam thị không?"
"Vì sao?!"
"Kỳ Sơn Ôn thị vì tu luyện tà thuật, trong lúc gia tộc của hắn tan rã, lợi dụng sự suy yếu, chiếm nhiều phần mộ tổ tiên các thế hệ của nhà hắn, hắn vì trọng trách giành lại phần mộ tổ tiên, cần sự hỗ trợ của linh khí Lam thị, hắn từng xin người Lam thị giúp đỡ, cùng nhau chống lại Ôn thị, nhưng Lam thị không tin hắn cũng không muốn chống lại Ôn thị, cự tuyệt hắn ngay từ ngoài cửa.
Tiếc rằng linh khí đã chôn xuống đất theo tổ tiên, bất đắc dĩ đành phải ăn trộm".
"Bất đắc dĩ đành phải ăn trộm?! Ăn trộm đồ của người khác chẳng lẽ còn có lý do?!"
"Đổi lại là ngươi thì ngươi làm như thế nào?!" Lam Tế hét lên một tiếng dữ dội, "Phần mộ tổ tiên nhiều đời bị kẻ gian chiếm hết, còn dùng di thể của tổ tiên để tu luyện tà thuật, địch nhân mạnh như vậy, mà mình chỉ một thân đơn độc, biện pháp có thể nghĩ ra, chỉ có một con đường, đó chính là mượn linh khí để dùng, đổi lại là ngươi, thì ngươi có xác định chắc chắn là sẽ không lựa chọn giống như hắn hay không?!"
Câu hỏi này vừa thốt ra, mọi người đều sửng sốt.
Trầm mặc một hồi, lại có người nói, "Nhiều thế hệ Trương gia hắn trộm mồ quật mộ, đắp gò chuyển linh cửu, làm đủ việc xấu xa nham hiểm, lần này bị báo ứng, có thể nói là thiên đạo luân hồi, gieo gió gặt bão, tại sao lại kêu oan?"
Lam Tế hít một hơi thật sâu, "Nhưng ngươi có biết thế gia họ Trương ban đầu cũng không lấy việc trộm mộ làm tổ nghiệp, mà là nhiều thế hệ chuyên xây lăng mộ hoàng đế hay không? Chỉ vì gia tộc dần dần phồn thịnh, thế lực ngày càng phát triển, chủ thượng nghi kỵ, trong tộc bị tai hoạ ngập đầu, trở mặt không nhận như thế, mới cắn lại để trả thù, bởi vậy di huấn của gia tộc hắn, chỉ đào mộ của đế vương, chỉ là đến đời của hắn, gia tộc sụp đổ, hậu nhân từng người có tuân theo hay không, lại là chuyện khác.
Những thị phi ân oán trong đó, có ai nói được rõ ràng".
Lần này giọng nói rơi xuống, mọi người lại một trầm mặc nữa.
Lam Khải Nhân vung tay áo lên, chất vấn, "Đó đều là những gì ngươi nghe hắn nói từ một phía?