"Năm đó, cũng là các ngươi như thế này, bức hắn đến đường cùng...."
Lam Tế phủ phục trên mặt đất, khắp người lân quang chạy tán loạn, y không còn sức để che lại một lỗ thủng to trên ngực, nhìn linh thức của mình như làn khói bay lên từ một thi thể vô chủ, biến mất giữa đất trời, kiệt sức nói: "Hắn từng đau khổ bẩm báo, Ôn thị không diệt trừ, đời sau tất có đại loạn! Tiếc rằng người trong tộc không ai để ý tới hắn....!Nhân quả luân hồi có báo ứng, ai có thể bảo đảm cơn đại loạn này một ngày nào đó sẽ không đổ lên đầu Cô Tô Lam thị?!"
"Ngươi!!!" Lam Khải Nhân cầm kiếm giận dữ.
Trong nhóm trưởng lão có người sợ hãi, có người lắc đầu, có người phẫn nộ, có người lâm vào trầm tư.
Lam Tế đem ánh mắt lần lượt quét qua từng trưởng lão Lam thị, buồn bã thở dài, bỗng nhiên, chuyển hướng sang Nguỵ Vô Tiện, "Ngươi! Ngươi khác với bọn họ, ta có thể nhìn ra được, không biết ta có thể cầu xin ngươi một việc?"
Nguỵ Vô Tiện đột nhiên bị điểm danh, vẻ mặt kinh ngạc, từ trong đám người chen chúc xô đẩy bước ra.
Đôi mắt bi thương của Lam Tế sáng lên một tia ánh sáng nhàn nhạt cuối cùng: "Có thể...!giúp ta mai táng hắn không?"
Nguỵ Vô Tiện trong lòng hiểu rõ, "Được".
"Ngươi dám!!!" Lam Khải Nhân hét lớn một tiếng, ánh mắt chèn ép Nguỵ Vô Tiện.
Nguỵ Vô Tiện sợ tới mức lập tức lui về sau hai bước, nhưng vào lúc này, Lam Tế rốt cuộc một mình khó chống đỡ, thân hình mờ ảo hoàn toàn lung lay, hoá thành một làn khói nhẹ.
Làn khói nhẹ đó đem tia ý chí cuối cùng, bay về phía hồ sâu dưới vách đá, tựa như ở khoảnh khắc hồn phi phách tán, sự áy náy của đời này rốt cuộc cũng xoá bỏ, lướt qua dung nhan người yêu thương nhất.
Tiếng nước trong trẻo kỳ ảo, quanh quẩn trong màn sương trắng của núi rừng, gặp chỗ trống thì nghe rõ ràng, chỉ còn lại mưa phùn nhè nhẹ, lất phất rơi xuống.
***
Tra kiếm vào vỏ, dọn dẹp trận pháp thu cờ, chỉnh đốn hành trang.
Lam Khải Nhân đi ngang qua người Lam Vong Cơ, lạnh lùng nói, "Vong Cơ, ngươi trông chừng hắn cẩn thận cho ta".
Ánh mắt đảo qua Nguỵ Vô Tiện ở bên kia, lời này nói cho Nguỵ Vô Tiện nghe, cũng là nói cho Lam Vong Cơ nghe, báo cho y cần phải nghiêm túc tuân theo di huấn tổ tiên, ngăn cản Nguỵ Vô Tiện chôn kẻ trộm mộ xuống đất.
Lam Khải Nhân không biết hai người liên quan bao nhiêu đến chuyện này, lén lút có những gút mắc nào, nhưng lời nói vừa rồi của Lam Tế, không biết có thể lay động đến niềm tin mà đồ đệ yêu quý của mình ấp ủ trong lòng mười mấy năm qua hay không.
Đôi mắt nhạt màu của Lam Vong Cơ nhìn không ra cảm xúc, chỉ cung kính nói, "Dạ".
Lam Hi Thần nhìn Lam Khải Nhân đi xa, sải bước đến bên cạnh Lam Vong Cơ, lại nhìn thoáng qua Nguỵ Vô Tiện, chần chừ một lúc, rốt cuộc nói: "Vong Cơ, nếu Nguỵ công tử khăng khăng muốn chôn người nọ, ngươi cũng không cần ngăn cản, thúc phụ bên kia ta sẽ nói thay..."
Lam Vong Cơ ngạc nhiên: "Huynh trưởng?"
Sự kiện thanh trừ lần này xảy ra đột ngột, kết quả khiến người ta không đành lòng, mãi cho đến cuối cùng, trong lòng Lam Hi Thần đều là suy nghĩ có cách giải quyết nào tốt hơn hay không.
Trong lúc giằng co với Lam Tế, Lam Khải Nhân hiển nhiên bị gợi lên ký ức về Thanh Hành Quân và phu nhân Thanh Hành Quân năm đó, mất bình tĩnh, bóp chết khả năng thương thảo một con đường sống, kiên quyết đấu tranh đến cùng.
Lúc Nguỵ Vô Tiện nhảy ra một phen dùng lời lẽ có thể là cưỡng từ đoạt lý, có thể là chỉ để chọc cười, nhưng Lam Hi Thần một lần nữa cháy lên tia mong đợi, tiếc là sự việc cuối cùng vẫn không thể cứu vãn.
Cho dù dựa trên gia quy và di huấn, nhưng người cũng đã chết, mối nợ tình từ 100 năm trước, có cần phải làm một cách kiên quyết như thế không, trong lòng Lam Hi Thần cũng không xác định.
Thêm khoảng thời gian gần đây, hắn có thể nhìn ra Lam Vong Cơ đối xử với Nguỵ Vô Tiện không giống với người khác, nếu Nguỵ Vô Tiện khăng khăng muốn an táng người dưới hồ, với tính tình chính trực của Lam Vong Cơ, không khỏi sẽ cùng hắn nảy ra xung đột, không đành lòng nhìn đệ đệ giằng co buồn bực chỗ đường ranh giới, hắn liền chỉ cho y một con đường khả thi, để y tự quyết định.
Thấy dáng vẻ cố chấp không chịu hiểu của Lam Vong Cơ, Lam Hi Thần khẽ thở dài một hơi, lại cho y một ánh mắt an ủi, vỗ lên vai y một cái, rồi mới rời đi.
Nguỵ Vô Tiện nhìn thấy bóng dáng của mọi người đi xa, lại thấy Lam Vong Cơ dường như đang nhìn vào một nơi nào đó đến phát ngốc, hắn len lén đi xuống bên dưới vách đá.
Lam Vong Cơ đột nhiên hoàn hồn, vội vàng chạy theo sau Nguỵ Vô Tiện, lúc hắn ở bên cạnh hồ sâu sắp sửa nhảy xuống, liền nắm lấy cổ áo hắn, ném hắn thật mạnh ra đất.
Nguỵ Vô Tiện bị đau khóc thét, xoa mông, "Lam Trạm! Ngươi thật là không thú vị! Không thể coi như không thấy sao?!"
Mắt Lam Vong Cơ bắn ra tia nhìn lạnh lùng, "Di huấn của tổ tiên, cần phải được tuân theo".
Nguỵ Vô Tiện nhăn mặt, "Ngược lại ta cảm thấy Lam Tế tiền bối nói có vài phần hợp lý".
Lam Vong Cơ phất tay áo nói: "Kết giao gian tà, thông đồng làm bậy, bôi nhọ thi thể của tổ tiên, tội ác tày trời, có gì hợp lý mà nói?"
Nguỵ Vô Tiện nói: "Được được được, cái này không nói, nhưng người đã chết lâu như vậy, an táng xuống mồ cũng không quá đáng đi? Ta thấy hai người bọn họ đều rất đáng thương..."
Lam Vong Cơ nói: "Đáng thương, cũng đáng giận".
Nguỵ Vô Tiện sờ sờ cái mũi, nói nhỏ: "Chuyện này mà đáng giận á? Bất quá chỉ là đào cái mồ, trộm cái bình thôi, cũng không thật sự xúc phạm đến người nào..."
Lam Vong Cơ nói: "Ngươi đã cảm thấy đào thi thể người khác không đáng giận, vậy tại sao kiên trì chôn một tên trộm mộ để hắn an nghỉ? Người khác vì hắn không thể yên ổn sau khi chết, hắn lại có tư cách gì muốn bản thân mình yên ổn?"
Nguỵ Vô Tiện nhéo nhéo cằm: "Ngươi nói vậy hình như lại rất có lý..."
Lam Vong Cơ bỗng nhiên nghiêm túc nhìn hắn: "Hôm đó ngươi nói trên lớp học, khai quật một 100 thi thể đánh nhau với đao phủ, đã có thể nói ra được lời tổn hại luân lý như vậy, tại sao bây giờ không đành lòng để người khác phơi thây, thật sự là trước sau mâu thuẫn".
Nguỵ Vô Tiện vỗ đùi nói: "Chuyện đó có thể giống nhau hay sao? Quỷ thi sau khi chết có thể cho người ta sử dụng nhất định là lúc sống có oán hận tích tụ, nếu như sau khi chết không oán không hận thì đã sớm đi đến chỗ Mạnh Bà, quên đi quá khứ, tẩy sạch và đầu thai, những người này sau khi chết an ổn.
Mà người sau khi chết không an ổn, dù sao oán khí của họ cũng tích tụ, cho dù ta không cần, oán khí của bọn họ cũng không tiêu tán, không phải vẫn lang thang khổ sở trên dương thế này hay sao? Nếu như ta dùng, oán khí trong lúc chiến đấu sẽ bị tiêu trừ, khiến cho bọn họ hoàn toàn tạm biệt trần thế, tuy rằng bạo lực một chút, nhưng chẳng phải cũng là một dạng độ hoá hay sao?"
Lam Vong Cơ kinh ngạc đến ngây người, rồi sau đó giận dữ nói: "Cưỡng từ đoạt lý! Lấy lòng mình đo lòng người, nếu sau khi ngươi chết bị người khác sử dụng, ngươi có thể cam tâm tình nguyện không?"
Nguỵ Vô Tiện lắc đầu nói: "Nếu thân xác ta chết, vậy thì mặc cho số phận.
Nếu như thật sự oán khí ngút trời, ta đương nhiên sẽ hướng đến kẻ mà ta thù hận để đòi mạng, người khác muốn sử dụng ta, sợ cũng không dễ dàng như vậy.
Nếu như không ghét không hận, ta cũng sẽ không lằng nhằng chậm chạp, một đêm uống xong chén canh Mạnh Bà, lại là một hảo hán trần như nhộng, vui vẻ đi đến kiếp sau, việc gì phải lưu luyến?"
Lam Vong Cơ nhất thời im lặng.
Nguỵ Vô Tiện thấy sắc mặt y thoáng nhu hoà, mềm giọng nói: "Thế nào, Lam nhị công tử, luật pháp cũng không ngoài nhân tình, để ta mang Trương công tử đi an táng nha?"
Lam Vong Cơ lườm một cái, quả quyết nói: "Không thể".
Nguỵ Vô Tiện vẻ mặt đau khổ nói: "Thật sự ý chí sắt đá như thế?"
Thấy Lam Vong Cơ làm ra vẻ muốn rút kiếm, Nguỵ Vô Tiện liên tục lăn đi ngay, "Nè nè nè, sao lại muốn động thủ? Ta không đi ta không đi là được rồi chứ!"
Đôi tay giơ quá đầu thành dáng vẻ đầu hàng, nhưng khi trong mắt Lam Vong Cơ thoáng qua một tia lơi lỏng, liền lăn một cái, giống như quả dưa hấu, rơi ùm vào trong nước.
"NGUỴ, VÔ, TIỆN!"
Cách một mặt nước, tiếng gào như sấm rền đó của Lam Vong Cơ chỉ bí bách xoay vòng vòng ngay trước ngực hắn, rồi lập tức bị