Một người toàn thân bốc cháy từ phía trên nhìn xuống Nguỵ Vô Tiện.
Làn da của bà giống như dung nham đang chảy, trên người vô số dòng dung nham, bắt nguồn từ sâu bên trong cơ thể chậm rãi trào ra thứ vật chất có nhiệt độ cực cao, thứ vật chất này phát ra ánh sáng chói mắt mang tính uy hiếp, chảy xuống dọc theo đường nét nhấp nhô của cơ thể, khi chảy xuống đáy trũng, phát ra tiếng xì xì, ánh sáng dần dần tối lại, hình thành một khối cháy đen từ từ đông cứng, rìa của khối cháy đen này cháy lên trong không khí, nguội xuống, cuộn lên những vòng tròn màu xám trắng, thỉnh thoảng xèo một tiếng, bắn ra một viên nhỏ rơi vào trong xoáy nước cực nóng ở bên cạnh, lại nóng chảy lần nữa, giống như thân thể mình đang không ngừng thiêu cháy chính mình, không ngừng tuần hoàn chính mình, thay đổi liên tục, vô cùng vô tận.
Một người lửa như vậy, lại có ngũ quan cực kỳ xinh đẹp, chìm trong biển lửa khiến người ta kinh hoàng, rõ ràng là một nữ tử có nhan sắc diễm lệ.
Đôi mắt đỏ như phỉ thuý, thấp thoáng lấp lánh vô số những mặt sáng tối, ánh sáng phản chiếu khắp nơi trên thân thể, tựa hồ cũng chiếu lên Nguỵ Vô Tiện đang nhìn đến ngây người.
Hắn không thể tưởng tượng nói: "Ngươi...!ngươi chính là vị tổ tiên được Tiết Dương tìm ra, là Ôn Hoán trong lời đồn dùng thân thể luyện hoả thành công kia!....!Tiết Dương dời mộ của ngươi qua nơi này, rốt cuộc là muốn làm cái gì?"
Ánh mắt của hắn không tự chủ được đảo qua nơi vốn là cánh tay phải, thân thể hoàn mỹ ở chỗ đó đột nhiên cụt lủn, xuất hiện một mặt cắt, bên dưới trống rỗng.
Giống như hắn đã nhìn thấy trong lúc cộng tình, Tiết Dương không thể nào tự mình luyện hoả, trực tiếp chặt đứt cánh tay của Ôn Hoán, di hoa tiếp mộc (ghép nối), chuyển sang cho mình dùng.
Nguỵ Vô Tiện đi vòng quanh quan tài mấy vòng, phần gỗ bị hun nóng thành một cái bệ nóng hổi, người lửa cháy bập bùng bên trên quan tài, không nói tiếng nào.
"Tiền bối, ngươi có thể nói cho ta, chuyện hoả thi rốt cuộc là như thế nào không? Ngươi đang giúp Tiết Dương sao? Hay là bị gã uy hiếp?"
Mí mắt người lửa nhẹ nhàng khép xuống, tựa hồ không có hứng thú trả lời với bất kỳ ai.
"Ngươi đã nói, ngươi là vật chứa, lời này có ý gì? Vật chứa thứ gì? Ngươi làm thế nào luyện thành thân thể như vậy?"
"Hoả thi là do ngươi điều khiển sao? Hay là chỉ bị Tiết Dương lợi dụng? Ngươi có biết, Tiết Dương lợi dụng cánh tay của ngươi, đã làm những chuyện gì không?"
"Loại hoả thuật này, có cách phá giải không?"
Đối phương rõ ràng không có ý định quan tâm tới hắn, trong tầng hầm chỉ có sự trầm mặc kéo dài.
Giống như Tiết Dương, hắn cũng rơi vào kết cục tốn công vô ích, cuộc đối thoại dần dần gần như biến thành cuộc độc thoại: "...!Hay nói là, ngươi căn bản không để bụng, ngươi chỉ là mở mắt nhìn hết thảy những việc này, bình chân như vại".
Tia sáng như tuyết quang trong lòng Nguỵ Vô Tiện tối dần xuống, hắn biết nơi này chính là điểm cuối, điểm cuối của tất cả mọi câu đố, nếu có thứ gì có thể gây ra một đòn trí mạng cho loại hoả thi thuật đang tung hoành không chút e ngại kia của Tiết Dương, xoay chuyển tình thế, thì đáp án chắc chắn là ở chỗ này.
Nhưng mà vị tổ tiên Ôn thị trước mắt này, thuật pháp đã đạt đến cảnh giới tối cao, hình thức cũng chỉ là miễn cưỡng giữ lại một chút dấu hiệu của con người, tâm tính liên quan có lẽ đã siêu thoát đến nơi không thể nhìn thấy được rồi, hắn ở trong hồi ức của a Bích rõ ràng nhìn thấy bà ấy đã từng mở miệng, hiện giờ không biết là giả vờ câm điếc, hay là đã trút bỏ hết thất tình lục dục của con người, không quan tâm đến thế sự nữa.
Nhưng con người muốn thoát khỏi bể khổ nghiệt duyên thì nói dễ hơn làm, cõi trần gian, luôn có vài thứ không thể nào buông bỏ, không thể nào siêu thoát.
Trong lòng hắn sinh ra một cảm xúc, trầm giọng nói: "A Bích, chính là con gái của ngươi?"
Da thịt thiêu cháy khe khẽ phát ra âm thanh tí tách, vị hoả thần sắp sửa xơ cứng vì dung nham trong tầm mắt Nguỵ Vô Tiện này rốt cuộc hình như đã có chút phản ứng.
Quả nhiên.
Chân tướng cũng không khó đoán.
Trong lúc cộng tình, Tiết Dương phát hiện ra huyệt mộ kia, quan tài của a Bích và quan tài của Ôn Hoán được xếp song song, có thể nghĩ ra là người có quan hệ vô cùng thân thiết khi còn sống.
A Bích lại từng nói mẫu thân hại chết mình, nỗi hận thù và sự sợ hãi khắc cốt ghi tâm trong lòng cô bé rất có thể bắt nguồn từ chính mẹ đẻ của mình, điều này liền có thể giải thích lúc cộng tình, Nguỵ Vô Tiện thông qua đôi mắt của cô bé chưa từng nhìn thấy chân dung của Ôn Hoán một lần nào, chính vì cô bé căn bản không muốn nhìn đến mẫu thân của mình, nên ánh mắt vô tình hữu ý tránh né.
Đôi mắt đỏ như phỉ thuý kia ngưng lại trên người Nguỵ Vô Tiện, ánh mắt chậm rãi dao động, suy nghĩ Nguỵ Vô Tiện quay nhanh, nghĩ làm thế nào để có thể bắt đối phương lên tiếng, máy đã phát, thì tất cả đều dễ làm, nhưng cũng không thể hỏi một cách liều lĩnh, cọp dữ không ăn thịt con, cao nhân rốt cuộc làm thế nào hại chết con gái ruột của mình vậy?
Đang rầu rĩ, đối phương đột nhiên âm u mở miệng: "Ngươi cũng là vật chứa".
Nói gì vậy?
Cao nhân thần bí khó lường vừa mở miệng ra một câu cũng thần bí khó lường như vậy, trực tiếp khiến hắn ngây ngốc cả người.
Có lẽ nhìn thấy vẻ mặt nghi ngờ trong mắt hắn, giọng nói khàn khàn như thể mấy đời chưa nói qua của Ôn Hoán lên tiếng: "Trên người của ngươi, có quỷ đang ở".
Sợi dây lý trí của Nguỵ Vô Tiện chợt rung lên.
Hắn cúi thấp đầu, lấy tay nhẹ nhàng sờ lên ngực.
Khối Âm Hổ phù đã hỏng, hình con hổ bên trên đã nóng chảy thành một mớ hỗn độn xấu xí, mảnh phù yên tĩnh, không có một tia hắc sát lệ khí nào, cũng không có hàng vạn tiếng thì thầm khiến da đầu người ta tê dại thường xuất hiện mỗi khi thứ này phát tác.
Nguỵ Vô Tiện chớp chớp mắt, hòn đá lăn lộn vài vòng trong lòng bàn tay, giống như một khối sắt vụn bình thường, một khối sắt gồ ghề xấu xí có hình thù kỳ quái, làm người ta khó liên tưởng đến một khối quỷ phù hô mưa gọi gió, chỉ binh thành tướng.
Giọng nói lạnh lùng từ trong ngọn lửa phía trên đầu Nguỵ Vô Tiện: "Chỉ là một cục đá đã hỏng, nhưng bây giờ, ngươi thay thế nó, trở thành vật chứa quỷ chân chính".
Tay hắn khẽ run lên rất nhỏ không thể phát hiện, Âm Hổ phù bộp một tiếng rơi xuống mặt đất.
"Ngươi ở trong vực sâu, trở thành vật chứa, từ đây sẽ không còn là chính mình nữa.
Ngươi có nghe thấy những tiếng động ở bên ngoài kia không? Những thứ đó theo ngươi đến đây, gấp không chờ nổi muốn trở về vật chứa quỷ, ngươi sẽ rất nhanh chóng trở nên giống ta, hoàn toàn trở thành một vật chứa".
Nguỵ Vô Tiện chậm rãi ngước mắt lên.
Hai mắt của Ôn Hoán nóng rực, nhưng đã mất đi sự ấm áp của con người từ lâu, "Thân thể phàm tục, lại trở thành vật chứa lửa, điều đáng tiếc chính là, trên đời không còn người tên Ôn Hoán này nữa.
Ngoại trừ ngọn lửa vô tận chứa trong cơ thể ta, thì ta không là cái gì cả".
Nguỵ Vô Tiện ngẩn ngơ, vô thức che ngực lại, tiếng đập yếu ớt trong lồng ngực dường như hoà cùng với tiếng quỷ gào khóc mơ hồ từ trên đỉnh đầu thành một luồng âm khí, di chuyển dọc theo tứ chi bách hài, thấm vào trong da thịt, hoà tan chất độc đen ngòm của vạn quỷ than khóc.
Từ khi bắt đầu mất đi ý thức ở Loạn Tán Cương, trong nhận thức của Nguỵ Vô Tiện ẩn ẩn bị một dự đoán xấu chiếm giữ, giống như sự bình tĩnh của bóng tối trước cơn giông bão, một luồng sức mạnh không xác định, từng chút từng chút, bành trướng ra mà không để lại một dấu vết nào, dễ như trở bàn tay, giữa dòng suy nghĩ, đập tan kẻ thù của hắn thành từng mảnh vụn, chôn vùi mất xác, nếu nói lúc ấy ở Nghĩa Thành, người không chống đỡ nổi gục ngã xuống trước chắc chắn là Tiết Dương, nhưng thật ra ai cũng có thể nhìn ra, luồng sức mạnh trên người Nguỵ Vô Tiện này, cũng đang huỷ diệt hắn, vì thế Lam Vong Cơ quyết đoán kêu hắn dừng lại, chính là đang bảo vệ hắn.
Nhưng thân thể này đây, ngay cả vào lúc này, có phải cũng đang từng bước trở thành vực sâu của yêu ma quỷ quái hay không?
"Đã làm vật chứa, thứ ở bên trong mới là chúa tể của ngươi.
Những gì của ngươi có hay không có, bằng lòng hay không bằng lòng, rốt cuộc cũng không quan trọng gì.
Càng tiếp cận ngươi, thì luồng sức mạnh này trong cơ thể sẽ càng gây hại cho ngươi, ngươi cho rằng ngươi đang ở địa ngục, không ngờ rằng, bản thân ngươi mới chính là địa ngục.
Những người mà ngươi yêu thương, sẽ mãi mãi trở thành quỷ không thể nào siêu sinh trong địa ngục này."
Răng rắc lộp cộp, là âm thanh của xương xẩu, cào cào bên tai Nguỵ Vô Tiện.
Lam Trạm....
Ta rốt cuộc, đã làm gì với Lam Trạm....
"A Bích...!Ngươi muốn biết a Bích chết như thế nào, phải không? Đã là người cùng căn bệnh, vậy được rồi, ta sẽ nói hết cho ngươi, ta đã kéo con gái ruột của mình vào trong địa ngục như thế nào".
Nguỵ Vô Tiện hơi sửng sốt, cố gắng thu lại những suy nghĩ hỗn loạn, tập trung lắng nghe.
"Chắc ngươi đã từng nghe nói đến loại thần thú Tất Phương? Nó có hình thù hơi giống con chim, màu xanh lá, đi chân trần, hai cánh một chân, nghe nói đến từ vùng tây bắc, tương truyền là nguồn gốc của hoả tai, ngọn lửa trên người nó, cháy mãi không dứt, có thể phá huỷ thế gian vạn vật.
Tổ tiên Ôn thị ở Tây Sơn, nghe đồn gia chủ thành lập Ôn gia – Ôn Mão chính là tu luyện ra hoả thuật từ trên thân thể của con chim Tất Phương, phát triển gia tộc, sau đó dời đến Kỳ Sơn.
Người đời sau bất tài, dần dần đánh mất thuật pháp gia truyền, chỉ có được hình thức mà không có nội dung, uy lực của thuật pháp ngày càng kém.
Mắt thấy ánh sáng thần thánh cổ xưa lụi tàn thành ánh sáng đom đóm, ta bắt đầu đi lang thang đến vùng Cửu Châu, năm này tháng nọ, rốt cuộc tìm được một con chim Tất Phương trong một vùng núi sâu ở Đàm Châu.
"Con chim Tất Phương đó làm tổ trên một vách núi mà toàn bộ cây cối đã bị đốt cháy sạch, chỉ còn lại lớp nham thạch khô cứng đỏ đen, nó mới vừa sinh ra mấy con chim non.
Ta sợ chim yêu quái khó có thể thuần phục, nghĩ vậy chỉ trộm lấy mấy con chim non, tự mình nuôi dưỡng, tuần tự nghĩ lại cách tạo lửa.
Ai ngờ chim non yếu ớt, ta vừa mang chúng ra khỏi ổ, trời liền đổ xuống một cơn mưa, mất đi sự bảo hộ của ngọn lửa cháy âm ỉ trong tổ, lửa trên người hai con thần thú nhỏ bị mưa dập tắt, hoá thành một đám khói bụi bầy hầy, chết đi.
"Theo hơi thở của chim non, Tất Phương trở về tổ tìm được đến ta, ta tránh cũng không thể tránh, cùng nó chiến đấu bảy ngày bảy đêm, rốt cuộc dùng chú thuật phong ấn nó lại.
Sau khi bắt được thành công con chim này, ta liền muốn dùng hoả thuật do tổ tiên truyền lại