Ngày hôm sau, trong Lan Thất.
"NGUỴ! VÔ! TIỆN!"
Lam Khải Nhân vô cùng thuần thục cầm lên một quyển sách, ném về phía một cái đầu quen thuộc đang nằm dài trên án thư.
Đúng ngay mục tiêu.
Nguỵ Vô Tiện giật mình tỉnh giấc, giữa một loạt tiếng cười trộm khe khẽ, nói, "Ta dậy ta dậy!....!Không cần lần nào cũng tấn công vào người vậy chứ, sắp lủng thành lỗ rồi..." Đoạn cuối nói bằng giọng mũi lí nhí gần như không thể nghe thấy.
Lam Vong Cơ nhìn thoáng qua Nguỵ Vô Tiện.
Nguỵ Vô Tiện ở trên lớp học ngủ gà ngủ gật không phải là chuyện hiếm lạ gì, nhưng hôm nay đã bị mắng bốn lần, cho dù lấy tiêu chuẩn của Nguỵ Vô Tiện mà nói, cũng coi như quá nhiều rồi.
Lam Vong Cơ thấy dưới mắt hắn thâm quầng một vòng thật đậm, so với bình thường càng thêm uể oải ỉu xìu.
Y nhớ tới ngày hôm qua khi hắn ném nắm đất xuống hố, thần sắc cô đơn.
"Vậy ngươi, đã từng tự tay mai táng..."
"...!cha mẹ ta".
Lam Vong Cơ khiếp sợ.
"Khi nào?"
"Đại khái...!chắc là lúc ta chín tuổi đi".
"Chín..."
Nguỵ Vô Tiện hai mắt như có như không ngân ngấn ánh nước, y nhìn không rõ.
Suy nghĩ của Lam Vong Cơ quay trở lại hiện tại.
Nguỵ Vô Tiện hoàn toàn không biết y đang nhìn hắn, chỉ dụi dụi đôi mắt, ánh mắt đờ đẫn nhìn chằm chằm lên quyển sách, thất thần lật một tờ.
Hết giờ học, Lam Vong Cơ ở xa xa nhìn bóng dáng Nguỵ Vô Tiện.
Chần chừ một hồi, đi về hướng nơi ở của Vân Mộng Giang thị.
Khi đẩy cửa đi vào mảnh sân đó, mọi người Giang thị trợn mắt há mồm nhìn Lam Vong Cơ, y hơi gật đầu với mọi người, rồi đi về phía phòng Nguỵ Vô Tiện.
"Lam...!Lam nhị công tử!" Có một người kêu.
Lam Vong Cơ quay đầu.
"Đại sư huynh không ở trong phòng, ở hậu viện".
Người nọ mới vừa nói xong, người bên cạnh liền thúc cho hắn một cái cùi chỏ, người nọ chịu đau, hồ nghi trừng mắt liếc một cái, người bên cạnh có ý ám chỉ liếc nhìn ra phía hậu viện, người được nhắc nhở làm như nhớ tới điều gì, hồi phục tinh thần lại.
Nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc của Lam Vong Cơ, gần như gào lên nói, "Lam nhị công tử tới tìm đại sư huynh, chính là có điều gì chỉ giáo sao?!!"
Lam Vong Cơ rất gần, nói to thế này rõ ràng là không cần thiết, y hơi dừng ánh mắt lại, sắc mặt thoáng trầm xuống, bước nhanh về phía hậu viện.
Lúc đi đến hậu viện, Nguỵ Vô Tiện đang ra tay phá hoại cây trúc nhà y.
Soàn soạt vài đạo kiếm quang, một cây trúc bề ngang chừng hai ngón tay bị chém thành nhiều đoạn ngắn, lộp độp rơi xuống, nhập chung với mười mấy đoạn trúc cùng bệnh sứt gánh gãy gọng ở bên dưới.
"Nguỵ Vô Tiện!!"
Người nghe giật bắn một cái, xoay người, thấy là Lam Vong Cơ, theo thói quen cười hì hì, nhìn vẻ mặt của y, nhìn lướt qua chứng cứ phạm tội ở mặt đất, vội vàng nói, "Lam Trạm! Ngươi tại sao, tại sao tới đây? Ngươi tới là, là tìm ta có việc hả? Có chuyện gì sao?"
"Nguỵ Vô Tiện! Vân Thâm Bất Tri Xứ __"
"Không thể chặt cây trúc đúng không! Ta đoán ngay chắc chắn sẽ có một điều như vậy".
Lam Vong Cơ nghiến răng nói: "__ không thể bẻ cành ngắt hoa!"
Nguỵ Vô Tiện nhanh chóng nói, "Không không không! Ngươi nghe ta nói Lam Trạm! Ta là có nguyên nhân!"
"Bất kể nguyên nhân gì __"
"Ta muốn làm một cây sáo!"
Lam Vong Cơ hơi khựng lại một chút, "Làm cây sáo?"
"Đúng vậy" Nguỵ Vô Tiện nhẹ nhàng nói, thu kiếm vào vỏ, lại ngồi xổm xuống thu nhặt mấy đoạn trúc, ôm vào lòng.
"Ta ngưỡng mộ âm luật tuyệt vời của Cô Tô Lam thị các ngươi, cho nên, cũng muốn tự mình thử một lần, đàn cổ ta không làm được, nhưng sáo thì ta có thể thử một lần".
Lam Vong Cơ lạnh lùng nói: "Trước hết cùng ta đi lãnh phạt".
Bị bắt hiện nguyên hình, Nguỵ Vô Tiện không giảo biện cũng không chống chế, chỉ cầm lên mấy đoạn trúc trong lòng, vèo vèo cắm xuống lớp đất trước bụi trúc, hài lòng đắp đất lại, yên tâm thoải mái nói: "Ngươi xem, ta giúp ngươi trồng mấy cây mới, coi như lấy công chuộc tội thế nào?"
Lam Vong Cơ: "....."
Thấy vẻ mặt Lam Vong Cơ hơi dịu lại, Nguỵ Vô Tiện nhịn không được bước hai bước đến bên người y, huých huých bờ vai y, nói, "Lại đây, ta cho ngươi xem thành quả".
Ôm mớ trúc đi đến trước phòng mình, Nguỵ Vô Tiện vừa liếc mắt nhìn thấy tờ giấy "Người khổ đại cừu thâm không được vào", vội vã xé xuống, rồi quay đầu quan sát Lam Vong Cơ, cười lấy lòng.
Đá mở cửa phòng ra, nhìn thấy trên tường một đám lộn xộn "Nội quy phòng Nguỵ Vô Tiện", trong lòng không ngừng kêu khổ, ném mớ trúc xuống, múa vài đường như sấm rền gió cuốn, lột sạch mớ giấy dán trên tường, vo thành một cục vứt ra ngoài cửa sổ.
"Lam Trạm...!Thật ngại quá, ta, ta không nghĩ ngươi sẽ đến phòng của ta..."
Chỉ thấy Lam Vong Cơ một bộ dáng vẻ chẳng ngạc nhiên, không thèm nổi giận với hắn, lập tức cảm thấy thoải mái hẳn lên.
Nhanh