Đôi mắt Nguỵ Vô Tiện phản chiếu sắc hoa rực rỡ, khoé mắt mang theo tình ý như có như không, nhìn Lam Vong Cơ mấy lần: "Lam Trạm, đừng giận ta nhé?"
Lam Vong Cơ hoảng hốt hoàn hồn, môi khẽ mím lại, nói hoàn toàn không tức giận là giả, nhưng trong lòng đã sớm nhớ hắn đến chịu không nổi, đã vậy lời này cũng không thể nói ra, dứt khoát không nói tiếng nào luôn.
Đột nhiên phát hiện ra lời nhận xét "khẩu thị tâm phi" mới vừa rồi của Thông Lung đối với y thế mà ứng nghiệm nhanh như thế, vậy liệu câu nói "nhiều lần bỏ lỡ cơ hội" của gã có trở thành hiện thực hay không?
Nghĩ đến đây, Lam Vong Cơ ngước mắt nhìn lại người trước mắt, nhưng thấy Nguỵ Vô Tiện lặng lẽ không một tiếng động tiến đến phía trước y, khoảng cách này, gần một cách bất thường, bầu không khí giữa hai người trong nháy mắt trở nên ái muội và vi diệu.
Nguỵ Vô Tiện cúi mặt, tựa như cũng không dám nhìn thẳng y, hàm răng trắng tinh khẽ cắn, vào cánh môi mềm mại, nhay nhay mấy cái, thế mà lại lộ ra vài phần ngượng ngùng và áy náy hiếm thấy.
Tóc mai bay phất phơ, tựa như quấn quýt cùng gió xuân, mơn trớn lên xuống ở mảng da trần trụi ngay chỗ cổ.
Lam Vong Cơ bất giác nín thở.
Trong lòng do dự, thái độ Nguỵ Vô Tiện khác thường và yên tĩnh, nửa ngày không hé răng, thật lâu sau, giơ hai ngón tay, chạm chạm vào bàn tay đang giấu trong ống tay áo của Lam Vong Cơ, gãi hai cái vào lòng bàn tay y.
Hô hấp Lam Vong Cơ căng thẳng, bàn tay như bị điện giật rút về, cảm giác tê rần truyền đến từ lòng bàn tay.
Lại siết chặt thành nắm tay.
Nguỵ Vô Tiện cúi đầu, trán nhẹ nhàng để lên chỗ cổ Lam Vong Cơ, "Lam Trạm..."
Lam Vong Cơ cả người cứng đờ giống như tấm ván sắt, hầu kết hơi lăn, gian nan nói: "...!Sao?"
Giọng nói ngập ngừng của Nguỵ Vô Tiện rầu rĩ ở ngực y, nhưng từng câu từng chữ đó đánh vào nơi sâu thẳm trong lồng ngực y, vang lên rõ ràng: "Ta đêm đó...!là thật sự nhớ ngươi, chỉ là đột nhiên muốn...!muốn ngủ gần ngươi...!Nhưng ngươi, ngươi chợt tháo đai lưng của ta như vậy, lại cộc cằn sẵng giọng, ta...!lập tức khẩn trương lên, cho nên, mới đẩy ngươi ra.
Nhưng ta không phải cố ý..."
Trong đầu Lam Vong Cơ nổ ầm một tiếng, thân hình hơi lảo đảo.
Hai cánh tay của Nguỵ Vô Tiện nhẹ nhàng vòng qua eo của y, giọng nói phát ra từ chỗ cổ y, hơi thở ấm áp phả vào da thịt, "Lam Trạm...!bây giờ, ngươi làm bất cứ chuyện gì với ta, ta cũng sẽ không cự tuyệt..."
Cảnh xuân tràn ngập trước mắt, lập tức không còn ở trong mắt Lam Vong Cơ nữa, chỉ có người nọ trong vòng tay y dẫn dắt mỗi hành động mỗi suy nghĩ của y.
Hương hoa sâu lắng triền miên, tựa như muốn mang y rời khỏi thế gian.
Nhắm mắt nửa ngày, Lam Vong Cơ kéo Nguỵ Vô Tiện từ trong lòng ngực mình ra, ôm gương mặt hắn, nhìn thật sâu vào trong mắt hắn, run giọng nói: "Nguỵ Anh, ngươi...!thật sự đối với ta...?"
Nguỵ Vô Tiện dường như cũng là cực kỳ khẩn trương, đôi mắt đen láy sáng ngời chỉ nhìn y chằm chằm, mím môi một lúc, nói không ra được chữ nào, một bộ dáng vẻ muốn nói lại thôi, muốn trốn mà không trốn.
Hương hoa tựa như hoá thành một thứ hữu hình, trong lúc hoảng hốt khiến Lam Vong Cơ mờ mắt, y đột nhiên ôm Nguỵ Vô Tiện vào lòng, ấn hắn vào lồng ngực đang đập thình thịch của chính mình, hận không thể hoà tan vào thân thể.
Thật lâu sau, giọng nói rầu rĩ từ trong lòng ngực y truyền đến: "Lam Trạm, ngươi nói xem, ta có phải bị con thỏ con nhập xác rồi không?...!Ta hiện giờ, cái gì cũng không muốn, chỉ muốn hôn ngươi một cái..."
Lam Vong Cơ ôm gương mặt Nguỵ Vô Tiện, đáy mắt Nguỵ Vô Tiện tràn ra vài phần tha thiết, hai cánh môi quyến rũ mím lại vì khẩn trương.
Trái tim Lam Vong Cơ đập mạnh đến mức khó chịu, "Nguỵ Anh..."
Hai người càng lúc càng tiến lại gần, hai đôi môi hé mở sắp sửa chạm vào nhau, hơi thở ấm áp của Nguỵ Vô Tiện gần trong gang tấc, nhưng ngay tại khoảnh khắc đó, Lam Vong Cơ nghe được một âm thanh, một tiếng cười bị đè nén đến cực trầm cực thấp, nhưng rõ ràng đã bị y nghe được.
Cả người y rét lạnh, trong đầu hình như có thứ mơ mơ hồ hồ nào đó muốn vùng vẫy thoát ra, chợt xoay người một cái, Thông Lung thản nhiên dựa vào bên cạnh cửa, vô cùng hài lòng nhìn y.
Một chậu nước đá dội từ trên đầu xuống, Lam Vong Cơ quay đầu lại nhìn Nguỵ Vô Tiện, người nọ nhắm hai mắt, cánh môi như gần như xa khép mở, vẫn đang chờ đợi.
Rừng hoa phía sau rực rỡ khác thường, đung đưa đến mức làm người ta hoa mắt, giống như thứ không thuộc về trần gian.
Lam Vong Cơ cắn răng, đẩy Nguỵ Vô Tiện ở trước người ra.
Nguỵ Vô Tiện nghi hoặc mở to mắt, vẻ mặt bị tổn thương, không thể tin nổi nhìn Lam Vong Cơ
"Sao thế?" giọng nói của Thông Lung vang lên ở sau lưng.
Lam Vong Cơ nhìn chằm chằm vào Nguỵ Vô Tiện, nhưng Nguỵ Vô Tiện giống như không nghe thấy giọng nói của Thông Lung, vẫn mang vẻ mặt uỷ khuất.
"Ngươi không nhìn thấy gã?" Lam Vong Cơ chỉ vào gã nửa người nửa dê ở phía sau.
Nguỵ Vô Tiện liếc mắt nhìn theo hướng y chỉ, càng thêm nghi hoặc, "Lam Trạm, ngươi đang nói cái gì?"
Lam Vong Cơ lui về sau một bước, "Ngươi...!không phải là Nguỵ Anh".
Thông Lung thấy đến lúc này, chỉ còn một bước nữa, không ngờ người này lại lùi ra khỏi trận, chỗ ngứa dường như trước sau không bị gãi trúng, nhịn không được nói: "Đây không phải là người mà ngươi khổ sở mong muốn sao? Thật đáng yêu nha, ta thật xúc động...!Ngươi thật không sự không muốn à, ta đều muốn tự mình thượng rồi đấy".
Một luồng kiếm quang màu xanh lam vụt qua trên không trung, rít lên sượt qua vành tai Thông Lung cách khoảng ba thốn.
Gã kinh hoàng lắp bắp, trong lòng còn đang sợ hãi nhìn Tị Trần tra vào vỏ, ngay sau đó lại là dáng vẻ thờ ơ, "Yên tâm yên tâm, ta chạm vào hắn không được, đây là ảo giác do ngươi triệu hồi ra".
"Ta triệu hồi ra, ảo giác...?"
"Rừng hoa này có thể cảm nhận được khát vọng ở trong lòng ngươi".
Khát vọng của y là gì, vừa xem liền hiểu ngay.
Nguỵ Vô Tiện nhìn thấy vẻ mặt vô cùng chán nản của Lam Vong Cơ, hắn cắn cắn môi, thật cẩn thận kéo kéo tay áo của Lam Vong Cơ, "Lam Trạm, ngươi...!không thích ta sao?"
Nắm tay dưới ống tay áo càng siết chặt hơn, ánh mắt lại vô cùng gian nan không thể rời khỏi người Nguỵ Vô Tiện.
Cái ảo giác này, thật sự quá chân thật....
Chân thật đến mức khiến Lam Vong Cơ cảm thấy đau lòng.
Nguỵ Vô Tiện nhăn nhăn mũi, đôi mắt đỏ lên, tựa như muốn rơi lệ, "Lam Trạm, ngươi có phải chán ghét ta...."
Lam Vong Cơ nghiến chặt răng, lùi về sau một bước, nhẹ nhàng lắc đầu, liên tục đấu tranh với cơn sóng dữ dội trong lòng.
Phía sau, Thông Lung không thể tin nổi nói: "Ngươi thật sự muốn cự tuyệt hắn hay sao? Khát vọng đó rõ ràng ở trong lòng ngươi, vì sao?"
Nguỵ Vô Tiện rốt cuộc nhịn không được, bổ nhào vào lòng Lam Vong Cơ, ôm chặt lấy y, dụi loạn xạ vào cổ y, "Lam Trạm, không phải, ta biết ngươi không chán ghét ta, ngươi vẫn luôn muốn ta có phải không? Ngươi mau ôm ta một cái, ngươi mau chạm vào ta!".
Lam Vong Cơ nháy mắt căng