Bên trong Thẩm trạch, mọi người Lam thị ngồi xuống đợi.
Khoé mắt Lam Cảnh Nghi quan sát Lam Vong Cơ, không đọc ra được tin tức gì từ trên mặt của y, nghiêng người nói nhỏ với Lam Tư Truy: "Tư Truy, tại sao hôm nay chúng ta lại đến đây?"
Lam Tư Truy thật cẩn thận nhìn thoáng qua Lam Vong Cơ, cũng nói nhỏ: "Sáng sớm hôm nay, vị công tử kia cũng tới đây".
Lam Cảnh Nghi nhíu mày hỏi: "Công tử? Vị công tử nào?"
Lam Tư Truy im lặng nhìn cậu ta mấy cái, nói: "Chính là vị công tử trấn an được thi thể của Lý tiểu thư ở Lý gia".
Lam Cảnh Nghi cả kinh nói: "Hắn tới đây làm gì?"
Lam Tư Truy nói: "Đương nhiên là giống chúng ta, tới để giải quyết vấn đề của Thẩm gia".
Lam Cảnh Nghi bĩu môi nói: "Làm thế nào mà ở đâu cũng có hắn vậy?"
Lam Tư Truy nói: "Chắc là vì vụ việc ở Lý gia, thanh danh của hắn đã truyền khắp Đàm Châu, Thẩm lão gia mới mời hắn lại đây.
Chỉ biết khi hắn đi, Thẩm lão gia và Thẩm phu nhân xảy ra mâu thuẫn, Thẩm lão gia tức giận đi ra ngoài, Thẩm phu nhân cũng tránh trong phòng không ra.
Bây giờ sợ là không có ai để ý đến chúng ta".
Lam Cảnh Nghi ngạc nhiên nói: "Người này lại đến quậy cái gì rồi? Lại nói, cho dù hắn quậy phá đi nữa, tại sao chúng ta phải cùng đến đây?"
Lam Tư Truy đầy ám chỉ liếc mắt nhìn Lam Vong Cơ một cái, im lặng không nói.
Gia phó đi thông báo đã được một khắc, vẫn không thấy chủ nhân trong nhà ra đón tiếp bọn họ, đang nghĩ không biết phải chờ tới khi nào, thì trong sân truyền đến tiếng cãi vã.
"Ta thấy ngươi thật xui xẻo, chẳng lẽ lại vứt sổ ghi chép rồi à? Nói đi, lại đi đến mộ phần của nhà nào để uống trộm rượu hả?"
"Ta uống trộm rượu thì làm sao, ngươi cũng chỉ biết soi mói vào lỗi lầm này của ta, ta còn chưa nói ngươi mới vừa rồi nhìn Thì Hoa nương tử muốn rơi cả tròng mắt ra ngoài, không chừng toàn bộ linh hồn nhỏ bé đều bị người ta câu đi mất rồi đi?"
"Khụ khụ, nói làm như ngươi không nhìn vậy".
"Nhìn cái quỷ á, còn chưa nhìn được bao nhiêu, đã bị vị công tử kia sai khiến rồi".
"Cũng kỳ lạ, hắn chỉ vừa ngoắc đầu ngón tay như vậy, úi chà! Chân ta lập tức không điều khiển được nữa, đi ngay về phía hắn".
"Đúng là không thể tưởng tượng, này có thể lợi hại hơn nhiều so với nữ tử xinh đẹp câu hồn.
Lại là một vị công tử".
"Nếu chúng ta cũng biết làm như vậy, thì không cần cả ngày chạy đuổi sau đuôi những linh hồn nhỏ bé, ngoắc ngoắc đầu ngón tay thôi, bọn chúng từng đứa tự chui đầu vào túi thu hồn này, cuộc sống nhẹ nhàng biết bao nhiêu! Cũng gần như không cần ném hồn về để giao nộp, chịu đựng cơn tức giận của tiểu minh quan kia".
"Nhưng ta có từng nghe nói một nhân vật, gọi là Di Lăng Lão Tổ, tinh thông quỷ đạo, nghe nói là oán quỷ tà sát gì đến chỗ hắn rồi, cũng chỉ biết cúi đầu xưng thần, mặc người sai khiến, ngươi nói xem, đây có phải hẳn là..."
Đoạn đối thoại này chưa nghe được bao nhiêu, Lam Vong Cơ đã vén vạt áo, ba bước thành hai bước, đi ra ngoài sân.
Mọi người tò mò đi theo phía sau.
Chỉ thấy trong một góc tường ngoài sân, hai con tiểu quỷ một béo một gầy, đang ngồi xổm trên mặt đất lật xem mấy quyền sách nằm rải rác khắp mặt đất, trên lưng chúng vác một cái túi miệng to, tay cầm một cây gậy dài, đầu gậy treo cờ trắng, chính là loại dùng để dẫn đường khi đưa tang người chết.
Lam Cảnh Nghi chưa bao giờ gặp qua loại quỷ ăn mặc thế này, nhịn không được nói: "Các ngươi là cô hồn dã quỷ ở đâu, lại ở nhà riêng người ta cãi nhau".
Hai con tiểu quỷ lắp bắp kinh hãi, đánh giá trên dưới bọn họ một lát, châu đầu ghé tai thì thầm xầm xì một hồi, ưỡn thẳng người, cao giọng nói: "Chúng ta cũng không phải là tiểu quỷ bình thường, mà là quỷ sai của Diêm La Điện hạ.
Các ngươi có thể nhìn thấy hai ta, hẳn là người trong huyền môn, nhưng trừ phi các ngươi thật sự tu thành chính quả, đạp đất phi thăng, hoặc là tu vi cao, không thuộc sự cai quản của chúng ta, còn lại đều là phàm phu tục tử, viết rõ ràng trên Sổ Sinh Tử.
Lúc tắt thở, chúng ta đều thu hết vào cái túi to này, đưa đến trước mặt Diêm La Vương.
Cho nên khi nói chuyện, giọng điệu phải tôn kính một chút".
Lam Cảnh Nghi nhất thời bị chặn họng, nhíu mày, nói: "Vậy các ngươi không lo đi thu hồn phách bị chết đi, lại ở đây làm gì?"
Hai tên quỷ sai nghe giọng điệu bất mãn của cậu ta, vừa định thể hiện uy phong, thì khoé mắt nhìn thấy Lam Vong Cơ lạnh lùng đứng một bên, thấy toàn thân cốt khí của y không giống người bình thường, thầm nghĩ thật sự đã gặp được người có tu vi cao, khí thế giảm đi một nửa, chỉ lúng ta lúng túng nói: "Chúng ta vốn đi thu linh hồn nhỏ bé của tiểu thư Lý gia, đi ngang qua đây, đúng lúc gặp một vị công tử mặc hắc y, bị kêu vào hỏi vài câu".
Tên quỷ sai béo nói: "Hắn hỏi ngày sinh và ngày chết của Thẩm tiểu thư, quy định của Diêm La điện, quỷ sai không thể nói cho người sống biết được, đặc biệt là ngày chết, cho nên ta cũng không nói".
Tên quỷ sai gầy nói: "Tháng trước mới vừa thu hồn của một vị lão bộc ở Thẩm trạch này, trên đường đưa đến địa phủ, để giải buồn, chúng ta đã nghe được không ít chuyện bát quái, bị công tử kia nhắc tới như vậy, thật ra cũng muốn xem thử vị tiểu thư mang căn bệnh kỳ lạ này của Thẩm gia có thân cách mệnh số gì, lúc ấy mới tra tìm tên của nàng trong Sổ Sinh Tử, ngờ đâu thế mà tìm không thấy".
Lam Cảnh Nghi giật mình: "Tìm không thấy?"
Tên quỷ sai béo nói: "Thì ra tiểu thư đó không có quan hệ huyết thống với Thẩm gia, có lẽ là hộ tịch bị sai sót, tìm trong thời gian ngắn không thấy, cũng không coi là chuyện lạ gì."
Lam Tư Truy sửng sốt: "Thẩm tiểu thư không phải là con của người bà con xa bên Thẩm phu nhân à? Tại sao lại nói không có quan hệ huyết thống chứ?"
Tên quỷ sai gầy vứt cuốn sách trong tay đi, làm như lên cơn hào hứng, mặt mày hớn hở nói: "Mới vừa rồi vị công tử kia cũng hỏi chúng ta như vậy, chúng ta liền kể cho hắn nghe ẩn tình nghe được từ chỗ lão bộc, hoá ra, Thẩm phu nhân này giấu giếm Thẩm lão gia rất nhiều năm, Thẩm Mạc thế mà không phải là đứa bé của họ hàng thân thích, mà là đứa bé nhặt về từ Nghĩa địa trẻ con!"
Lam Cảnh Nghi cả kinh nói: "Nghĩa địa trẻ con không phải đều là mộ của những đứa trẻ đã chết hay sao, làm gì có đứa bé còn sống nào?"
Tên quỷ sai gầy nói: "Nghe đồn người dân địa phương có tập tục tế sống, có lẽ chính là đứa bé gái bị hiến tế, trùng hợp gặp được Thẩm phu nhân đang sốt ruột cầu con.
Nghe nói Thẩm phu nhân này bởi vì quanh năm không con, bị một người thiếp của Thẩm gia, gọi là Dung thị, trong tối ngoài sáng nói mát mẻ, vừa vặn Dung thị đó lúc trẻ có được đứa con trai, chàng trai đó cũng là người từng tham gia khoa cử, nàng ta lấy đó làm kiêu ngạo, càng thêm quái đản, sắp leo lên đầu chính thất ngồi.
Nhưng Dung thị kia, lại cũng xui xẻo, nàng ta không đợi được tới lúc con trai thi đậu công danh, ba năm trước, bị một đám trộm giết chết!"
Lam Cảnh Nghi nói: "Hả? Trộm cướp vùng này hung hăng ngang ngược như thế?"
Tên quỷ sai béo ngắt lời nói: "Đây nào phải là trộm chứ, giơ tay chém xuống, năm đó Thẩm gia mấy mạng người cứ thế ra đi, ngươi có từng gặp qua mấy tên trộm nào to gan như vậy chưa? Đây là cướp á!"
Nói đến đây, tên quỷ sai gầy kia tiến đến, thần thần bí bí nói: "Năm đó a Mạc cô nương vẫn trong bộ dạng như hoa như ngọc, bị tên thủ lĩnh đám trộm coi trọng, ban đêm lẻn vào nhà hẹn hò, thường xuyên qua lại, bị mẫu thân nàng bắt gặp, làm cho bà tức giận không chịu nổi".
Lam Cảnh Nghi hơi lảo đảo, suýt nữa ngã lăn ra đất: "A Mạc cô nương này cũng quá...!quá..."
Ngay cả Lam Tư Truy cũng không khỏi tò mò nói: "Vậy tên trộm đó sau này thế nào?"
Tên quỷ sai gầy nói: "Sau khi Thẩm gia báo quan, quan phủ liền phái người tới bắt, nhưng làm thế nào đó, có người cố ý che giấu, mật báo, đương nhiên chạy thoát được.
Sau này...!không có sau này nữa".
Lam Cảnh Nghi vẻ mặt không thể tin nổi: "Không thể ngờ được, người có giáo dục, đoan trang như Thẩm tiểu thư, vậy mà năm đó cũng từng làm ra chuyện khác người như thế nha".
Nghe đến đây, bọn tiểu bối một phen xì xào nho nhỏ, nhớ tới gia quy nhà mình, lại dần dần ngậm miệng.
Lam Vong Cơ rũ mi trầm tư một lát, hỏi: "Lão bộc kia có biết nguyên nhân tình trạng bất thường trên người Thẩm tiểu thư không?"
Tên quỷ sai gầy nói: "Cái này bà ta thật sự không biết, nhưng một bé gái, được nhặt về từ Nghĩa địa trẻ con, trên người chắc chắn