Đề tài vừa chuyển, sắc mặt chủ tiệm trở nên nghiêm trọng, ông ta cầm lấy chén trà uống một ngụm, ánh mắt chăm chú nhìn lá trà trong chén, cho đến khi Lam Cảnh Nghi gọi một tiếng, mới từ từ phục hồi tinh thần lại, lúc buông chén trà xuống, lại có một chút run rẩy.
"Một buổi tối cách đây năm năm, cổng sau nơi này của ta bị gõ vang.
Nếu như những người đào mộ tìm được món hàng gì đó, thì sẽ lập tức đến chỗ này của ta, cho đến đối với việc bọn họ đến vào đêm khuya, ta cũng đã sớm quen thuộc.
Sau khi mở cửa, bọn họ liền nâng vào một cỗ quan tài nhỏ.
Ta vừa thấy kích cỡ này, liền biết là một quan tài trẻ sơ sinh.
Trong nghề này của chúng ta, nếu nói trộm quan tài, cũng không nhiều lắm, bởi vì quan tài cồng kềnh, rất khó lọt qua những đường hầm đào nhỏ hẹp.
Cho dù là kích thước quan tài trẻ sơ sinh này, cũng có rất ít người sẽ lấy, bởi vì bản thân nó cũng không đáng bao nhiêu tiền.
"Khi đó ta đã nghi ngờ, vừa nhìn thấy những người đào mồ đó, cả đám giống như hồn phách bay đi mất, chỉ có gã thủ lĩnh còn hơi bình tĩnh một chút, dù sao cũng đã trải qua không ít sóng to gió lớn, gã nói với ta, cái mộ bọn chúng đào lần này, có hơi cổ xưa, phải vài trăm năm, bình thường mà nói, thi thể trong quan tài hẳn là đã mục rữa chỉ còn xương cốt từ lâu.
Cho dù là mộ của đại gia tộc trong huyền môn, khi hạ táng cho thêm pháp khí vào, có thể giữ cho thi thể được mười năm hai mươi năm không bị thối rữa, cũng đã là chuyện quá hay rồi.
Nhưng khi bọn họ mở quan tài này ra, đứa bé sơ sinh nằm trong đó, thế nhưng nhìn không khác gì người còn sống, nói là mới hạ táng hôm qua cũng có người tin!
"Gã thủ lĩnh kia cũng đã lăn lộn trong nghề này nhiều năm, gã từng nghe những chuyện tương tự, nói là cạy nắp một quan tài mấy trăm năm tuổi ra, mà còn tưởng rằng nhìn thấy người còn sống, trong đó cũng không thấy pháp khí kỳ lạ gì, ngược lại cỗ quan tài này, người đứng cạnh nó, liền có một cảm giác gì đó không diễn tả được, cho nên có người suy đoán, là do sự kỳ lạ của cỗ quan tài này.
Từ đây mới truyền ra lời đồn vạn năm không thối rữa kia.
Ta nói với gã thủ lĩnh, các ngươi lần này gặp trúng vận hên lớn rồi, gặp được cỗ quan tài không thối rữa trong truyền thuyết này.
Ai ngờ sắc mặt gã đầu lĩnh kia không tốt lắm, nói, chuyện này không chỉ dừng ở đó".
Nói tới đây, chủ tiệm lại uống một ngụm trà.
Bọn tiểu bối nghe mà không dám thở mạnh, không nghĩ tới sau lưng cỗ quan tài nhỏ bé kia lại có một câu chuyện phức tạp như vậy.
"Bọn họ lập tức quyết định, đem quan tài này mang về, nhưng lúc muốn lấy thi thể đứa bé sơ sinh ở bên trong ra, lại không ai có thể khiến nó nhúc nhích được! Những người đi đào dưới lòng đất là những người như thế nào chứ, suốt ngày lên núi xuống hang, làm sao mà ngay cả đứa bé sơ sinh cũng không ẵm lên nổi, kết quả mỗi người thay phiên thử một lần, thế nhưng đứa bé đó giống như nặng ngàn cân, không ai có thể nhấc lên nổi! Lập tức có người kinh hãi, cảm thấy chuyện này quỷ dị, nhưng gã thủ lĩnh kia vẫn khá bình tĩnh, kêu mọi người thử nâng toàn bộ quan tài lên, lúc nâng lên lại không có gì khác thường, vì thế mọi người mang cả quan tài và thi thể cùng nhau ra ngoài.
"Nghe đến đây, ta liền nói xui xẻo như vậy, mang cả thi thể đến cửa tiệm của ta, sau đó mở nắp quan tài ra, ai ngờ trong quan tài lại trống không! Ánh mắt gã thủ lĩnh phức tạp nhìn ta, nói bọn họ đã vứt bỏ đứa bé ở giữa đường.
Ta liền hỏi, tại sao vứt bỏ, không phải nói là nhấc lên không được sao? Gã thủ lĩnh nói, quan tài này, lúc bọn họ nâng lên được một nửa, thì bên trong vang lên tiếng khóc".
Xoảng một tiếng, mọi người giật mình nhảy ra khỏi chỗ ngồi.
Quay đầu lại thì thấy, chén trà của Lam Cảnh Nghi rơi xuống mặt đất, đang hốt ha hốt hoảng định nhặt lên.
Lam Tư Truy hơi mỉm cười, nói: "Cảnh Nghi, đừng nhặt, coi chừng đứt tay".
Xoay người qua chủ tiệm nói: "Xin lỗi, lát nữa phiền ông chủ cho mượn dụng cụ để quét dọn một chút".
Chủ tiệm bị Lam Cảnh Nghi làm cho hoảng sợ ra một thân mồ hôi lạnh, khoát khoát tay, gọi tạp dịch, nói: "Không sao không sao.
Lúc đó ta cũng có phản ứng gần giống như vậy".
Uống ngụm trà dằn xuống cơn hoảng hốt, tiếp tục nói: "Lần này, hẳn là đi đêm mãi cũng có ngày gặp ma, tiếng khóc đó, chẳng lẽ là quỷ hồn của đứa bé quấy phá? Trong lòng ta thầm mong đừng quấn lên cửa hàng này của ta, sẽ phải tốn tiền mời người tới lập tràng làm phép trừ tà.
Kết quả gã thủ lĩnh nói, cũng không phải là quỷ hồn gì, bọn họ nơm nớp mở nắp quan tài ra, đứa bé kia thế mà sống lại khóc oa oa thật lớn!"
Lời này vừa thốt ra xong, cả gian phòng chấn động.
Lam Tư Truy hỏi: "Người chết sao có thể sống lại, có thể đứa bé này bị vứt bỏ vào trong quan tài, tình cờ được các ngươi phát hiện ra mà thôi?"
Chủ tiệm xua xua tay, nói: "Lúc ấy ta cũng hỏi như vậy, gã thủ lĩnh kia nói, điều này bọn họ không phải là không nghĩ tới, nhưng quan tài này trước khi bọn họ mở ra đúng thật là vẫn phong kín, chỗ niêm phong còn nguyên, hơn nữa trên quan tài không có lỗ thủng cung cấp không khí để thở, tuy nói bọn họ đúng là có phát hiện một đường hầm đào trộm khác ở trong mộ, rõ ràng ngôi mộ này đã từng có trộm tới viếng, nhưng lúc bọn họ đào trộm cũng không thấy có người gần đó ra vào, chỉ với thời gian đào hầm đi vào đó, cũng đủ ngộp thở chết vài người rồi, huống chi là một đứa bé sơ sinh như vậy.
Nói đi cũng phải nói lại, dân thường chúng ta không hiểu, các vị tiên sư tầm tiên vấn đạo nhiều năm, có biết trên đời có thuật pháp thần kỳ nào, có thể bảo vệ người ta ngủ trăm năm không chết không? Hay đứa bé này là thần tiên nào đó chuyển thế đầu thai?".
Ánh mắt của mọi người nhìn về phía Lam Vong Cơ, y trầm ngâm một lát, nói: "Có phương pháp quy tức (thở kiểu rùa), nhưng tạm thời chết giả thôi, chứ kéo dài cả trăm năm, chưa từng nghe nói có người nào có thể làm được, huồng hồ là một đứa bé sơ sinh, cũng không phải là một đạo sĩ đắc đạo nào đó.
Về phần nói là thần tiên đầu thai chuyển thế, thì càng không thể kiểm chứng".
Chủ tiệm nhìn y một hồi, gật gù, lại nói: "Nếu ngay cả tiên sư cũng nói như vậy, thì tất nhiên là không có".
Lam Vong Cơ lại nói: "Ngươi mới vừa nói, đứa bé kia, bị bọn trộm mộ vứt bỏ, xin hỏi là vứt bỏ ở chỗ nào?"
Chủ tiệm nói: "Khi đi ngang qua khu Nghĩa địa trẻ con".
Lam Tư