Trong mắt người đời, nếu bàn về đạo đức liêm sỉ của Di Lăng Lão Tổ Nguỵ Vô Tiện, đếm kỹ từng tội trạng lúc còn sống, thì mười ngày nửa tháng kể không hết.
Về điểm này, cho dù là tội gì, nếu để cho hắn thật sự nghe được, bất kể có oan uổng hay không, thì đoán chắc là hắn cũng chỉ cười, không thèm tranh cãi.
Chỉ có một ngoại lệ, đó chính là nhìn trộm nhã sĩ (trai tân thanh khiết) tắm gội.
Đối với tội này, Nguỵ Vô Tiện nhịn không được phải biện giải mấy câu, cũng không phải là hắn có ý tưởng không an phận gì đối với Lam Vong Cơ, chỉ là người này trời sinh tính tình sạch sẽ, suốt ngày cứ phải tắm tắm rửa rửa, mỗi lần muốn theo dõi tìm hiểu, luôn đụng phải lúc người này đang tắm gội thay quần áo, hắn không muốn xem cũng phải xem, chuyện này có thể trách hắn sao?
Bên trong phòng dành cho khách, tiếng nước vang lên rào rào một hồi, tấm khăn vắt trên bình phong được nhẹ nhàng rút xuống.
Nương vào ánh nến lung lay, một bóng người cao lớn in trên tấm bình phong, đang thong thả ung dung lau người.
Trên lớp giấy cửa sổ, chọt một cái lỗ cỡ hai ngón tay, một đôi mắt đen láy chớp chớp, làm như sợ ánh nến không đủ sáng, khiến hắn nhìn không rõ quang cảnh bên trong phòng.
Đôi mắt đen láy đó được chút ánh nến rọi vào, chợt sáng bừng lên, tầm mắt tuỳ ý dán chặt lên tấm bình phong, di chuyển theo cái khăn đang lau trên cơ thể Lam Vong Cơ, tỉ mỉ miêu tả phác hoạ đường nét một lần.
Lát sau, Lam Vong Cơ khoác trên người một bộ trung y mỏng manh đi ra từ sau tấm bình phong, bên hông chưa cột dây, vài lọn tóc đen ướt đẫm rớt xuống vai, dán lên lồng ngực hiện rõ vân da, hơi phập phồng theo bước đi.
Đuôi tóc cong lên, như gần như xa quét qua làn da, thỉnh thoảng chảy xuống vài giọt nước nhỏ, những giọt nước đó lăn xuống phía dưới, đi qua khối cơ bụng săn chắc và mạnh mẽ, làm như trở nên nóng bỏng lên.
Lăn xuống đến mép quần, thấm ướt một mảng nhỏ, lớp vải mỏng manh, không che được hình dạng hơi phồng lên giữa hai chân.
Đôi mắt giấu trong bóng tối mở lớn tối đa, mũi dí sát vào lớp giấy cửa sổ, lồi lên một cục nhỏ.
Hoàn toàn không biết đến ánh mắt nhìn trộm, hai tay Lam Vong Cơ trượt xuống bên hông, hờ hững cột dây lại.
Khi tầm mắt rơi xuống hai cái túi vải nhỏ trên ghế tắm, đáy mắt loé lên một tia cô đơn.
Cuối cùng không uổng phí một chuyến đi, Nguỵ Vô Tiện trong lòng mừng rỡ.
Hoá ra vẫn là không vứt bỏ đồ đạc của ta đi nha...
Nghĩ cũng phải, các thứ khác không tính, ít nhất Âm hổ phù không phải muốn vứt là có thể vứt.
Khẽ xoa nắn túi vải trong tay một hồi, Lam Vong Cơ mở vạt áo ra, cẩn thận cất vào bên trong.
Cằm Nguỵ Vô Tiện rớt xuống.
Lam Trạm đây là, muốn ôm túi khoả linh nang và túi càn khôn của hắn mà ngủ hay sao?
Chẳng lẽ sợ hắn giống lần trước, nửa đêm lẻn vào, cho nên ngay cả lúc ngủ cũng phải mang theo bên người?
Thế này kêu hắn làm sao trộm? Đây không phải là phải mò vào trong ngực hay sao? Với sự cảnh giác của Lam Vong Cơ, mò như vậy, người có thể không tỉnh lại à?
Chiêu này có phần cũng quá độc rồi.
Vốn dĩ đã là hành động ngược gió, hiện giờ khó khăn còn tăng lên gấp bội.
Tim Nguỵ Vô Tiện đập như trống trận, chỉ đành đi bước nào hay bước nấy.
***
Nửa đêm, một người giấy nhỏ từ cửa sổ trượt vào, lắc lư lảo đảo, đáp xuống trên mặt giường.
Người giấy nhỏ lẹp xà lẹp xẹp, chạy trên ngực Lam Vong Cơ một hồi, lại bắt đầu rầu rĩ.
Lam Vong Cơ đắp chăn không chút cẩu thả, không hề có một cơ hội nào.
Người giấy Tiện vất vả mãi mới chui vào bên dưới tấm chăn qua kẽ hở duy nhất chỗ cánh tay, bám vào bên hông, cố hết sức chen đến chỗ bụng Lam Vong Cơ.
Trong chăn tối đen một mảnh, cực kỳ bức bối, người giấy Tiện di chuyển được khoảng một khắc, mà ngay cả miệng túi vải còn chưa sờ tới được.
Tấm chăn phồng lên một cục u nhỏ chỗ ngực Lam Vong Cơ, cái cục u nhỏ chạy đông chạy tây một hồi, cuối cùng sức tàn lực kiệt, gian nan dịch chuyển tới đằng trước.
Mãi mới thò được cái đầu ra, vừa chen được nửa người ra tới, lập tức mềm nhũn nằm bẹp trên cổ áo Lam Vong Cơ, rất lâu không đứng dậy nổi.
"Tư thế ngủ của Lam Trạm quá mức nghiêm chỉnh, một kẽ hở cũng tìm không ra, phải làm cho y đổi tư thế ngủ mới được".
Dựa vào tinh thần kiên trì không buông, người giấy Tiện vất vả chui ra khỏi chăn, hì hà hì hục đi lòng vòng trên người Lam Vong Cơ, cào cào chỗ này hai cái, cọ cọ chỗ kia một lát.
Nhưng Lam Vong Cơ lúc ngủ, cũng giống như lúc y thức, vẫn luôn bát phong bất động, vững như núi Thái Sơn.
"Hay cho cái tên Lam Trạm, gãi ngứa thế mà cũng không sợ? Làm sao bây giờ, không lẽ người này thật sự không có nhược điểm?"
Người giấy Tiện cầm mấy cọng tóc, nhẹ nhàng quét quét chỗ cổ y, một lát sau, vẫn phí công vô ích.
Người giấy Tiện chán nản ngồi xuống.
"Lam Trạm, ngươi nhúc nhích một chút đi chứ!"
Như thể đáp lại lời nói này, thân thể vẫn luôn không nhúc nhích cục cựa lại có vài phần dấu hiệu chuyển động.
Người giấy Tiện bật dậy, nhảy lên giữa không trung, thấy hai mắt Lam Vong Cơ vẫn nhắm chặt, mới nhẹ nhàng thở ra.
Hoá ra, trong giây phút tuyệt vọng mới vừa rồi, thốt ra một câu nói, phát ra tiếng, vô tình hữu ý bị Lam Vong Cơ trong lúc ngủ mơ nghe thấy được.
Một ý nghĩ xẹt qua, người giấy Tiện nhẹ nhàng bay tới bên thái dương y, đáp xuống phía trên lỗ tai y, giọng nói mềm mại như thôi miên kêu lên: "Nhị ca ca, ngươi nóng không, xốc chăn lên đi".
Nghe vậy, Lam Vong Cơ quả thực nhúc nhích, trong mơ nghe lời, thấp giọng kêu một tiếng "Nguỵ Anh".
Người giấy Tiện vừa mừng vừa sợ, không ngờ mình còn có năng khiếu thôi miên, tiếp tục ở bên tai y hướng dẫn từng bước: "Nhị ca ca, ngoan, cởi quần áo ra đi".
Câu này hiệu quả tuyệt vời, Lam Vong Cơ càng lúc càng thêm kích động, một cánh tay vẫn luôn an phận đặt bên hông hơi hơi cong lại, đem chăn vò thành một cục.
"Nhị ca ca, nhanh lên chút nha, cởi quần áo ra, ta dễ làm việc".
Rốt cuộc, Lam Vong Cơ không biết vì sao trở nên nóng bức không chịu nổi phải mở vạt áo ra một đoạn, một mảng ngực trắng như tuyết lộ ra, sâu bên trong cổ áo, thấp thoáng hai cái túi vải.
"Thật nghe lời!"
Người giấy Tiện quá sức vui mừng, hôn một cái lên má của y để khen ngợi,