Băng đưa Linh xuất viện, rồi thông báo cho người nhà của Linh biết tình hình của anh.Mặc dù Băng cũng rất lo lắng. Nhưng kiếp này, Thiên Linh đã không còn là một cô nhi nữa. Anh có ba mẹ và anh chị. Họ ai cũng yêu thương anh hết.Còn em muốn giúp cũng chẳng thể giúp được gì. Em cũng không còn là một tiểu thư giàu có nữa. Đến cả tiền viện phí em cũng phải đi vay mượn nhiều người mới góp đủ. Em cảm thán. Không có tiền đúng là chẳng làm được tích sự gì.Em bắt đầu nuôi một hy vọng. Có thể kiếm thật nhiều nhiều tiền để lo cho Linh của em nha. Nếu em chỉ có một mình thì bữa đói bữa no cũng không sao. Nhưng Thiên Linh của em không thể chịu khổ giống em nha.Em bắt đầu đi xin việc, thậm chí còn nhận thêm việc ngoài giờ. Em muốn không có thời gian rảnh rỗi để nhớ đến Linh.Mỗi ngày, về đến nhà em mệt lã cả người vật vả nằm xuống chiếc nệm đã cũ kỹ.Em có từng vài lần đến thăm Linh. Nhưng nhìn vào đôi mắt lạnh nhạt đó. Em lại không có can đảm bước tới. Em sợ Linh sẽ nói:- Cô là ai?Mỗi lần như thế, trái tim của em rất đau.- Nếu một ngày Linh không thể nhớ lại em thì sao?Em cứ sống mãi trong cái suy nghĩ đó.- Nếu một ngày anh lấy chồng rồi sinh con thì anh có thể yêu em không?Băng lại một lần nữa muốn chạy trốn. Em sợ hãi.* * *Đứng đằng xa, Băng thấy Linh đang cười với một chàng trai cao ráo có gương mặt bụ bẫm dễ thương. Trong lòng như ăn phải dấm chua. Cả người khó chịu vô cùng.- Nhịn! Em nhịn. Anh cứ chờ khi anh hồi phục trí nhớ sẽ biết tay em.Mà không biết khi nào anh mới nhớ tới mình.Vận số Linh từ khi mất trí nhớ lại càng đào hoa. Không chỉ trai mà cả học đệ, học muộn cũng thích anh. Phải nói là trai gái không tha. Em hận. Muốn băm anh ra quá đi.Cố bảo lòng không được tìm đến nhà Linh. Nhưng bước chân vẫn cứ theo quán tính đi đến trước cổng. Định bấm chuông thì một cô gái nhỏ nhắn xinh xắn đi ra mở cửa:- Chị tìm ai?- Tôi tìm Thiên Linh.- Chị Thiên Linh đang nấu ăn. Chị vào đi.Băng đi vào, Linh đã nhìn thấy nhưng cô không vui:- Em sao ai em cũng để vào nhà thế hả?Bích Trầm xoắn góc áo nhìn rất ngây thơ:- Chị ấy tìm chị nha. Em cũng thấy chị ấy không phải người xấu.Linh giận dữ:- Đợi em bị bán đi cũng đừng khóc lóc với chị nha.Băng cảm thấy mình như người thừa ấy. Mặt em cũng chẳng dày đến như thế.Nhìn