Cứ nghĩ sẽ bên nhau hạnh phúc đến cuối đời. Ai ngờ, một ngày lại phải chia xa.Tuyết Băng dạo này luôn cảm thấy mệt mỏi. Sắc mặt tái nhợt.Linh mỗi khi quét nhà, phát hiện ra tóc của Băng Nhi rụng rất nhiều. Cô rất lo lắng. Bởi vì giấc ngủ của Băng ngày càng nhiều, ngày càng dài.Thiên Linh đưa Tuyết Băng đi khám bệnh tổng quát.Cầm tờ giấy trên tay, Linh không thể khóc ra nước mắt:- Bệnh nhân Tuyết Băng chuẩn đoán: Bệnh máu trắng..Không nghĩ kiếp trước, Băng Nhi đi trước đã khiến cô đau khổ như thế nào?Kiếp này, chẳng lẽ cô phải chịu đựng nỗi đau đó thêm một lần nữa. Cô đăng ký tìm người ghép tủy. Tỷ lệ thành công không cao. Nếu như ba mẹ Băng Nhi còn sống thì cô đã không tuyệt vọng như lúc này. Theo như y học hiện tại. Tỷ lệ ghép tủy thành công chỉ có ở những người thân với nhau mới không xảy ra sự bài xích. Thành công tỷ lệ phẫu thuật cũng tăng cao. Băng đã ở giai đoạn thứ hai. Thời gian để tìm được tủy thích hợp cũng không còn nhiều. Tỷ lệ thành công rất thấp. Hy vọng ở người thân hoàn toàn bị dập tắt. Chỉ còn hy vọng vào người tình nguyện. Phần trăm tìm được người ghép tủy rất thấp. Vì nó ảnh hưởng đến sức khỏe của người cho. Cô cũng đã thử xét nghiệm lấy tủy. Nhưng tủy của cô không thích hợp.Băng vẫn vui vẻ cười. Cô ấy không biết mình mắc bệnh ung thư. Đôi khi, Băng hay nhăn nhó vì tóc rụng đầy nhà. Linh cố gắng cười đáp:- Tóc anh đang thay mới. Nên rụng nhiều là phải. Hihi. Nhà anh quét chứ em có quét đâu.Băng lại cười tươi:- Anh nhớ quét sạch đi nha!Mấy tháng, Linh đợi chờ với hy vọng tìm được người tự nguyện hiến tặng. Nhưng chẳng có hồi âm.Băng lại càng yếu ớt. Cô ấy cứ bảo:- Anh ở em buồn ngủ quá! Anh cho em ngủ xíu nhá.Linh sợ rằng một ngày cô ấy ngủ sẽ không tỉnh dậy nữa.Hằng ngày, Băng đều viết nhật ký. Nhật ký mỗi ngày lại ít chữ đi.Băng biết sức khỏe mình không tốt. Mỗi khi Linh đi làm. Cô lại buồn ngủ. Có rất nhiều lần cô phát hiện mình ngất xỉu ở trong phòng. Số lần ngất xỉu cứ tăng dần. Cô vẫn cố giấu. Đến khi phát hiện tờ giấy khám sức khỏe mà Linh cố tình bảo làm mất ở trong một ngăn kéo được khóa lại. Băng mới biết thời gian của mình không còn nhiều nữa. Cô luôn tỏ ra vui vẻ. Tuyết Băng không muốn Linh đau lòng. Cô biết chắc một ngày cô rời khỏi thế gian. Thiên Linh sẽ nói:- Anh hận em. Vì em đã bỏ anh một lần. Rồi lại một lần.Băng nghĩ:- Em cũng đâu có muốn.Đến khi, Linh phát hiện bệnh tình của