Tay nâng ly rượu, Tử Mặc đứng ở một góc nói chuyện với Phính Đình. Hôm nay
cô bạn diện một chiếc váy dạ hội màu tím rất đẹp. Thỉnh thoảng, cô lại
cảm nhận được ánh mắt anh ở xa xa hướng về phía mình. Tiếng nhạc réo rắt vang lên từ ban nhạc trên sân khấu. Xung quanh, mọi người đang rôm rả
chuyện trò. Phính Đình mỉm cười hỏi: “Thân thể hồi phục thế nào rồi?”
Nhấp một ngụm Champagne, cô cũng mỉm cười, đáp: “Khỏe lâu rồi. Tớ không
yếu ớt như cậu tưởng đâu.” Thực ra hồi còn đi học cô cũng hay bệnh,
nhưng lúc ấy bận rộn, chạy đi chạy lại như chong chóng, chẳng thèm để ý
đến mấy cơn ốm đau vặt vãnh. Giờ cô cảm thấy áy náy, bệnh xoàng thôi mà
cũng phải phiền đám Phính Đình đến thăm hết ba lần bảy lượt.
Phính Đình đang trầm ngâm nhìn
sàn nhảy đến xuất thần. Theo hướng ánh mắt bạn, cô thấy Tôn Bình Hoa.
Anh ta đang ôm một cô gái mặc một chiếc váy màu lam nhạt khiêu vũ, nhan
sắc cũng thuộc loại bình thường. Chợt nghĩ đến chuyện Phính Đình đã từng kể, cô đưa mắt nhìn bạn vẻ dò hỏi, quả nhiên không ngoài sở liệu, Phính Đình gật đầu cười chua chát. Cô cũng không biết nói gì, đành im lặng.
Nghĩ mãi một hồi, mới tìm được đề tài: “Anh ấy có dự tính gì không?”
Phính Đình cười héo hắt: “Có dự tính gì không à? Cậu thử nghĩ xem, có gã đàn ông nào đi chê có nhiều đàn bà bên cạnh mình không?” Cô không biết
nói gì thêm nữa. Sự thật đúng là như thế. Đàn ông đã đạt đến một địa vị
nào đó, thì với anh ta, phụ nữ nhiều hay ít đều chỉ có tác dụng trang
sức mà thôi. Có tình yêu chân chính tồn tại hay không, cũng chỉ có chính mình mới biết.
Phính Đình chuyển đề tài: “Cậu
thì có dự định gì chưa?” Thẫn thờ một hồi lâu, cô mới nhìn Phính Đình,
thành thật nói: “Không biết!” Cô chưa từng nghĩ đến chuyện sau này, bởi
có nhiều chuyện đã phát triển vượt khỏi dự trù, khiến cô vô phương kiểm
soát. Không biết do quá lo xa hay vô ý, dạo gần đây Phính Đình rất hay
đề cập đến vấn đề này. Cô biết bạn muốn tốt cho mình, nhưng thực sự cô
không hề suy nghĩ sâu xa gì đến tương lai. Sớm biết chuyện là không thể
mà vẫn tiếp tục theo đuổi, thì kết quả có đau khổ thế nào cũng chỉ có
chính mình chịu. Cô chuyển ánh mắt, thấy ngay anh đang đứng giữa một đám người âu phục tề chỉnh. Thật kỳ lạ, giữa biển người như vậy, chỉ cần
một cái nhìn, cô cũng có thể tìm được anh.
Phính Đình không chịu buông tha,
nhìn cô chằm chằm đầy dò hỏi, như muốn moi ra được đáp án: ‘Tử Mặc, cậu
yêu anh ấy?” Cô giật mình, rượu trong ly sóng sánh tràn ra ngoài, lắc
đầu nói: “Phính Đình, cậu biết chuyện đó không bao giờ có thể xảy ra mà! Tớ chưa bao giờ có ý nghĩ muốn trèo cao!” Người đẹp nhìn cô chăm chú
một hồi lâu rồi trầm ngâm nói: “Tử Mặc, chuyện không có kết quả, tốt
nhất là dứt ra sớm.” Không hiểu sao nghe lời nói ấy, Tử Mặc lại cảm giác Phính Đình đang khuyên cô, nhưng cũng đồng thời khuyên chính mình. Lòng cô chợt xót xa. Phính Đình trông cứng cỏi trong mắt người khác vậy
thôi, nhưng không biết cô ấy đã khóc bao nhiêu lần trước mặt cô rồi.
Trong tình yêu, suy cho cùng kẻ bị tổn thương bao giờ cũng là phái nữ.
Họ Diêu vừa đưa ly rượu lên
miệng, vừa nhìn Giang Tu Nhân, nói: “Tớ thật không ngờ dạo này cậu tu dữ vậy. Không phải muốn ổn định rồi đấy chứ?” Anh cười cười, nói lảng:
“Vấn đề này cậu hỏi Tôn Bình Hoa thì tốt hơn.” Chuyện của Tôn Bình Hoa
vốn công khai giữa đám bọn họ. Cha mẹ phản đối chuyện anh ta với Phính
Đình, nhưng Tôn Bình Hoa vẫn kiên quyết làm theo ý mình. Họ Diêu lướt
ánh mắt về một góc, nơi cô đang đứng, trong chiếc váy đen thướt tha, hai vai hơi lộ ra nhưng vẫn có vẻ kín đáo, mỗi một cử chỉ đều toát ra vẻ
duyên dáng: “Chà, càng nhìn càng thấy đẹp.” Anh hớp một ngụm rượu, mặt
hơi đanh lại, lạnh lùng nói: “Chẳng có cảm giác gì cả!” Họ Diêu cười:
“Chỉ e là cậu không bỏ được thôi!” Anh không nói gì, chỉ đưa mắt về
hướng ấy, nơi có cô.
Không biết có phải quá nhạy cảm
hay không mà dạo này cô luôn cảm giác anh nhìn mình đầy vẻ suy tư. Mỗi
lần hướng ánh mắt dò hỏi về phía anh, anh lại làm ra vẻ bình thường.
Trên đời này, vạn vật đều vận động theo quy luật hình parabol, có khởi
đầu, có đỉnh điểm, và rồi kết thúc. Cũng chẳng cần mất nhiều thời gian
để một cuộc sống đang từ cao trào trượt xuống đáy dốc. Chuyện của cô và
anh là một điển hình.
Thứ bảy hôm ấy là một ngày đẹp
trời. Cô và Phính Đình đi dạo phố, mua bao nhiêu là đồ. Đã định sẽ ăn
tối cùng nhau, vậy mà Tôn Bình Hoa vừa gọi điện tới, Phính Đình liền
thấy sắc quên bạn, ném cô sang một bên. Nhìn đồng hồ thấy còn sớm, cô
quyết định vào siêu thị mua đồ ăn – đã lâu không đích thân xuống bếp
rồi. Mua một túi lớn đồ, cô hào hứng về nhà, muốn cho anh một sự ngạc
nhiên. Mà quả là “ngạc nhiên” thật, một sự ngạc nhiên vô cùng lớn! Mới
mở khóa nhà, đẩy cửa bước vào, cô đã ngửi thấy mùi nước hoa bên trong.
Không đậm, chỉ thoang thoảng thôi, nhưng nó vẫn cho cô biết có một phụ
nữ khác đã từng tới đây, bởi cô không có thói quen dùng nước hoa.
Mũi cô rất nhạy. Hồi nhỏ, mỗi lần bác Vương nhà hàng xóm nấu ăn, cô chỉ cần đẩy cửa bước vào là đoán được ngay bác ấy nấu món gì. Cha thì luôn cười âu yếm véo mũi cô, nói nhất
định kiếp trước cô là chó [0__o úi !!! ~ iCy], nên kiếp này đầu thai vẫn thừa hưởng được khứu giác nhạy bén.
Xem ra người khách này vẫn chưa
đi, hoặc là không có ý định đi, bởi đứng từ cửa nhìn vào, cô vẫn có thể
thấy loáng thoáng những chiếc áo, quần của cả nam và nữ nằm tán loạn dọc đường vào phòng ngủ. Lòng đau nhói, cô hít một hơi thật sâu, bàn tay
nắm chặt lại. Lúc này cô mới phát hiện những túi đồ mình cầm không biết
đã tuột khỏi tay tự lúc nào. Chúng nằm rải rác dưới chân cô, giống như
từng chiếc áo, chiếc quần kia, vương vãi khắp nơi.
Không biết cô đã đứng chôn chân
tại chỗ bao lâu, cho đến khi anh xuất hiện trước mắt, người quấn chiếc
khăn tắm, hương sữa tắm thoang thoảng. Dĩ nhiên cô biết mùi hương này,
hương bạc hà mát rượi, vì chính cô cùng anh chọn ở siêu thị. Anh nói anh thích hương bạc hà, vì mỗi lần cô tắm xong, anh lại nghĩ đến cầu vồng
sau cơn mưa.
Anh đứng nguyên tại chỗ đưa mắt
nhìn. Xa quá… Xa quá… Không thấy rõ vẻ mặt anh nữa rồi… Trước mắt như bị che bởi một lớp sương mù dày đặc, nhìn không rõ, cô chỉ nghe giọng mình vang lên, rất rõ ràng, rất bình thản, như mặt hồ không chút gợn sóng:
“Anh đang có khách trong nhà à?” Thì ra cô cũng có thể bình tĩnh như
vậy. Có lẽ vì đã sớm biết kết quả, nên có thể tiếp nhận mọi điều khủng
khiếp nhất. Anh gật đầu, chậm rãi bước từng bước tới gần cô. Trong tình
cảnh này, anh vẫn không mất đi vẻ thong dong, ưu nhã. Cô thấy được cái
gật đầu của anh, nhưng lại không nhìn thấy vẻ mặt của anh lúc này. Thật
quái lạ!
Cô hỏi tiếp: “Vậy… Bây giờ người
khách ấy đang ở trong phòng anh?” Anh lại gật đầu. Cô nhắm mắt, hít sâu, chậm rãi gật đầu: “Em biết rồi. Đã quấy rầy hai người, xin lỗi nhé!” Xỏ chân vào đôi dép kẹp vừa mới bỏ ra, từ từ mở
cửa, cô bước từng bước đi
ra ngoài… đi ra khỏi cuộc đời nhau. Xã hội hiện đại, hợp thì tụ, không
hợp thì tan. Có bắt đầu, là có kết thúc. Không nói tạm biệt, bởi không
có khả năng, cũng chẳng cần thiết phải gặp lại. Cô nhấn nút thang máy,
nhìn một cách máy móc những con số đang nhảy nhót báo thang đang xuống.
Ra đến cổng cư xá, đứng một hồi lâu mới gọi được taxi. Trước giờ vẫn
vậy, bởi vì đây là cư xá cao cấp nhất nhì thành phố, ai cũng có vài
chiếc xe hơi bóng loáng trong nhà, tài xế taxi không có đất kiếm cơm. Mở cửa xe, cô quay đầu lại nhìn nhà anh lần cuối cùng. Đã biết kết cục này là sớm muộn, nhưng không ngờ lại kết thúc trong một tình huống khó xử
như vậy. Thôi cũng tốt, đỡ phải có những phiền toái không cần thiết. Ít
ra ở tình huống đó, sẽ không có cô gái nào ngốc nghếch mà đi hỏi tại
sao. Bởi mọi câu trả lời đều sẽ chỉ quy về một mối: vì kết thúc rồi!
Ga trải giường cùng những thứ
linh tinh khác đã nằm gọn trong máy giặt. Sàn nhà, mọi ngóc ngách trong
phòng được vừa lau vừa cọ cho đến từng centimet. Mọi việc xong xuôi,
quay đầu nhìn lại, cô mới biết đã đến nửa đêm. Trời vào cuối thu, lành
lạnh. Tử Mặc ôm gối, ngồi cuộn lại một cục sau cánh cửa, như thể chỉ có
làm thế cô mới bảo vệ được chính mình. Bỗng dưng cô cảm thấy thật mệt
mỏi, quá sức mệt mỏi. Có thứ gì đó rớt xuống từ mắt cô, từng hạt, từng
hạt, không ngừng tuôn rơi như chuỗi ngọc trai bị đứt tung. Cô đưa tay sờ lên mặt, chỉ thấy ướt đẫm. Là nước mắt.
Hai tuần sau, Phính Đình hẹn cô ở một quán cà phê gần công ty. Mới bước chân vào cửa, tiếng dương cầm du
dương như mật ngọt đã rót vào tai. Vừa thư giãn, vừa ấm cúng, quán cà
phê bao giờ cũng là một nơi lý tưởng để trò chuyện. Phính Đình đang ngồi ở một chiếc bàn gần cửa sổ, cười: “Tớ gọi cho cậu một ly Lam Sơn rồi.”
(*) Cô cười cười, cởi chiếc áo khoác màu tối ra, làm lộ ra chiếc áo len
tím nhạt, ngồi xuống ghế đối diện với Phính Đình.
Đưa ánh mắt lượn vài vòng trên
khuôn mặt cô, Phính Đình cất giọng: “Cậu rạng rỡ nhiều hơn tớ tưởng
đấy!” Cô vẫn chỉ cười cười, không biết bạn mình có ý khen hay chê. Dạo
này cô hơi gầy, cằm nhọn đi một chút, theo như cách nói của Trầm Tiểu
Giai là trông cô bây giờ khiến người ta cầm lòng không đặng. Phính Đình
vừa khuấy cà phê vừa hỏi: “Không liên lạc gì à?” Cô gật đầu. Dĩ nhiên là không có chuyện liên lạc lại rồi! Bỗng Phính Đình trợn mắt nhìn cô:
“Cậu đó, chuyện gì cũng chẳng thèm nói với tớ! Nếu không phải hôm qua
lúc ăn cơm… thì tớ chẳng biết mô tê gì rồi!” Hôm qua lúc đi ăn gặp Giang Tu Nhân, thấy bên cạnh anh ta là một cô nàng xinh đẹp, chẳng cần hỏi,
Phính Đình cũng biết chuyện gì đã xảy ra. Dựa theo thói quen của bọn họ
từ trước tới giờ, người được dẫn theo chắc chắn là bạn gái hiện tại của
anh ta.
Cô không ngẩng đầu, chỉ uể oải
đưa tay chống cằm. Cô hiểu ý câu nói dang dở của bạn. Chắc chắn là anh
đưa một cô gái chim sa cá lặn theo cùng, nếu không làm sao Phính Đình
biết chuyện cô và anh chia tay? Quan hệ giữa hai người, lời chia tay
chẳng cần nói ra khỏi miệng, ngầm hiểu là được rồi.
Dạo này công việc bận rộn nên cô
thường ngủ rất khuya. Hôm ấy vừa chui vào chăn, giấc ngủ đang kéo đến
thì chuông điện thoại vang lên. Gần đây có nhiều đơn hàng quan trọng, sợ khách nước ngoài có chuyện cần bàn bạc, cô vội đưa tay lần mò điện
thoại. Chuông đã reo khá lâu, cô sợ người ta thiếu kiên nhẫn, nên chưa
kịp nhìn màn hình đã nhấn nút nhận cuộc gọi. Không ai lên tiếng. Cô nói
“Hello”. Vẫn im lặng. Im lặng đến mức cổ quái. Trước kia rất lâu rồi,
cũng từng có một cuộc điện thoại như thế. Cô thả máy xuống, lát sau cầm
lên nghe thì thấy bên kia vẫn chưa cúp máy. Đã đoán ra được người gọi là ai, cô cúp máy đánh “cạch”.
Gần hai tháng rồi. Thì ra chia
tay cũng chẳng khủng khiếp như mọi người vẫn nghĩ. Thời gian vẫn trôi
qua từng phút, từng giây theo nhịp kim đồng hồ, chẳng vì cô hay vì anh
mà ngừng lại, cho dù chỉ một khắc. Cơn buồn ngủ đã tan biến tự lúc nào,
cô rời giường, xuống bếp đặt một cốc sữa vào lò vi ba hâm nóng. Mở máy
vi tính ra, vừa uống sữa cô vừa nghe một bản nhạc có giai điệu nhẹ
nhàng.
“All the things you said to me today,
Change my perspective in every way.
These things count to mean so much to me,
Into my faith, you and your baby.
It′s out there. It′s out there.
It′s out there. If you want me I′ll be here———–”
“Dreaming my dream” của
Cranberries, bài hát có sức xoa dịu tâm hồn thật kỳ diệu. Giọng ca khi
trầm, khi bổng, khi luyến láy, như từ trời cao bao la rót xuống nhân
gian, vừa đẹp hững hờ, vừa đau đáu những đổi thay lẫn những bất biến
trong con người, như cỏ hoa hấp thu tinh túy của đất trời, làm nhịp cầu
nối giữa trời và đất. Bản nhạc đang hay, đột nhiên có những âm điệu lạc
lõng chen vào. Nghe kỹ, cô mới phát hiện chuông điện thoại của mình đang reo. Trên màn hình, hàng số của anh nhấp nháy. Cô không lưu tên anh,
nhưng những con số ấy đã quen thuộc như khắc vào lòng. Trầm ngâm nhìn
điện thoại thật lâu, chuông vẫn chưa tắt. Cô nhấc máy: “Xin chào.” Chỉ
là một câu chào bình thường, với một âm điệu hết sức bình thản. Giọng
anh trầm trầm vang lên: “Em không hỏi tại sao à?” Cô bật cười: “Hỏi với
không hỏi có khác gì nhau sao?” Chia tay cũng đã chia tay rồi, hỏi tại
sao còn có nghĩa lý gì? Hỏi thì có thể thay đổi sự thật đó chắc?
Đầu dây bên kia, anh không nói
gì. Cô cũng vậy. Hai người lẳng lặng một hồi, rồi cô phá vỡ bầu im lặng: “Ngại quá, muộn rồi, em phải cúp máy đây!” Anh “Ồ” lên một tiếng. Cô
nhấn phím tắt, không chút do dự.
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com