Văn Án
Nhân sinh vốn mỏng
Duyên phận con người vốn kỳ lạ…
Ở một khoảng khắc nào đó, những cuộc gặp gỡ cứ ngỡ thoáng qua lại có thể theo ta đến suốt cuộc đời.
…
Đã bao lần, Triệu Tử Mặc thần người suy nghĩ, nếu ngày đó cô không gặp lại bạn mình, không gia nhập vào cuộc chơi của họ… có phải cô sẽ không gặp anh, cũng không có đoạn tình cảm nửa hư nửa thực này không?
Thế nhưng, đã xảy ra rồi thì làm sao để vãn hồi, ba tiếng Giang Tu Nhân cứ thế xuất hiện trong cuộc đời của cô, day dưa khó dứt.
Lần đầu tiên gặp mặt, ngoài “khói thuốc lượn lờ, rượu ngon gái đẹp” thì ấn tượng duy nhất Giang Tu Nhân để lại trong cô chính là “đôi mắt hoa đào trong veo ngời sáng”. Vốn biết chung quy không thể đi cùng đường nhưng chỉ trong một lần “mượn rượu thổi phồng lá gan”, cô lại mơ hồ cùng anh chạy theo mốt mới “tình một đêm”.
Sau ngày đó, Triệu Tử Mặc không cho mình có cơ hội gặp lại Giang Tu Nhân nữa, tự đặt mối quan hệ giữa anh và cô về lại vị trí xa lạ lúc đầu. Có điều, cô vạn lần không nghĩ đến Giang Tu Nhân lại là một người cực kỳ có “trách nhiệm”. Cô không tìm anh thì anh lại tìm đến, từ tình “một đêm” chuyển thành tình “n đêm” lúc nào không hay.
Càng ở gần anh, Triệu Tử Mặc càng phát hiện con người này không hề đơn giản như những gì trước đây cô thường nghĩ…
Bình luận truyện