Một nháy mắt ngắn ngủi sau, cô quay đầu nhìn Hình Lợi Phong: “Chúng ta đi
thôi!” Anh gật đầu đáp: “Em chờ một chút, anh đi sắp xếp sơ qua tài liệu của cuộc họp hồi nãy rồi ra liền!” Cô cũng gật đầu cười, dõi mắt nhìn
Hình Lợi Phong vào thang máy, cảm giác được sức ép đến nghẹt thở dần dần biến mất, cuối cùng nhịp tim cô mới từ từ bình ổn trở lại. Nhìn hộp cơm nguội ngắt đặt trên trà kỷ, cô đem ra ngoài bỏ. Ra khỏi cửa, thấy Giang Tu Nhân vẫn còn đứng ở cửa thang máy, bên cạnh không có một bóng người, cô làm như không nhìn thấy, đi lướt qua anh, mắt cũng không liếc lấy
nửa cái. Vì vậy mà Tử Mặc không thể nào thấy được giây phút hai người
ngang qua nhau, những ngón tay anh giật giật như muốn kéo cô lại, nhưng
cuối cùng chúng lại buồn bã buông xuôi.
Gọi xong đồ ăn, đặt menu xuống, thấy Hình Lợi Phong có vẻ sầu muộn, Tử Mặc rúng động, nhưng vẫn cười thật tươi
hỏi: “Sao thế? Anh không thích ăn lẩu dê à?” Anh cười, nhưng nụ cười đã
không còn rạng rỡ như ngày nào: “Dĩ nhiên là không rồi, anh còn phải cố
kiềm chế vì quá thích ấy chứ!” Cô dẩu môi, tận dụng đặc quyền của bạn
gái, vờ làm mặt giận: “Vậy sao anh lại trông như đang uống thuốc độc thế kia? Em giận à nha!” Hình Lợi Phong cười to: “Được rồi, được rồi, đừng
giận mà!” Giữa cuộc trò chuyện, phục vụ nhà hàng đã bưng đồ ăn ra. “Dạo
này anh hơi bận, em không trách anh không dành thời gian cho bạn gái
chứ?” Đang gắp rau bỏ vào nồi lẩu, nghe vậy, đột nhiên đôi đũa trên tay
cô rớt xuống, làm nước sôi bắn ra tung tóe. Có một giọt rơi xuống tay
bỏng rát, nhưng Tử Mặc không còn biết đau là gì nữa, bên tai chỉ văng
vẳng lời của Giang Tu Nhân: “Một người đàn ông sẽ từ bỏ bao nhiêu vì một người đàn bà? Giới hạn cuối cùng của anh ta là gì?” Cô cười gượng, vừa
lấy muỗng múc đồ ăn ra ngoài, vừa chăm chú nghe Hình Lợi Phong nói: “Năm nay công ty có mấy hạng mục lớn ở Thẩm Quyến, bên Thượng Hải cũng có
một cái, nghe ý giám đốc Vu nói thì rất có thể anh sẽ được điều đi,
nhưng cũng có thể không, vì dù gì bên này cũng có hạng mục, tất cả đều
phải qua tay anh hết.” Ngoài mặt thì được thăng chức, nhưng thực ra là
bị giáng chức, một khi quyết định thuyên chuyển được đưa ra, người trong công ty đều ngầm hiểu điều đó.
Anh ta đang hành động sao? Quả là vô liêm sỉ không gì sánh được! Qua làn hơi nước lờ mờ bốc lên từ nồi lẩu, Tử
Mặc quan sát Hình Lợi Phong, cảm thấy lúc đang nói chuyện anh lộ ra vẻ
thất vọng, hẳn là mọi chuyện không như ý muốn. Đột nhiên cô cảm thấy
mình thật hèn hạ, vì để quên người kia mà bắt đầu một cuộc tình mới,
nhưng rồi cũng chẳng thật lòng trong cuộc tình này, chẳng gửi gắm chút
tâm tư nào. Mà chính vì dính dáng đến mình cho nên Hình Lợi Phong mới…
Có chuyên môn về xây dựng, dựa vào điều kiện của anh, bản lĩnh của anh,
đi đâu cũng chẳng cần phải lo vấn đề công việc, nhưng công việc, thù lao và phát huy tài năng không phải bao giờ cũng đi kèm với nhau. Nếu vì cô mà đắc tội với Giang Tu Nhân, như vậy bao nhiêu công sức của anh đổ ra ở công ty này suốt mấy năm qua chẳng phải đều bị uổng phí sao, mà thậm
chí còn hơn thế nữa? Suy cho cùng thì đó là cả một vấn đề lớn. “Anh ta
nguyện ý là một chuyện, còn em đành lòng nhìn anh ta vì mình mà từ bỏ
mọi thứ lại là chuyện khác!” Lời Giang Tu Nhân lạnh lùng văng vẳng bên
tai. Không khí trong nhà hàng rất ấm áp, lại thêm nồi lẩu nóng hôi hổi
bên cạnh, nhưng trong lòng cô đảo điên quay cuồng, tay chân lạnh ngắt.
Đột nhiên cô hiểu ra, Giang Tu Nhân tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông
tha, chỉ đến khi nào chính miệng anh ta nói không muốn tiếp tục nữa, trò chơi này mới chính thức hạ màn!
Về đến nhà, Tử Mặc ôm một chiếc gối, co
mình lại trên ghế sa lon. Giờ phút này cô cảm thấy lạnh và mệt mỏi vô
cùng, giống như một người đang chìm dần trong biển, vắt kiệt chút sức
lực cuối cùng để vùng vẫy ngoi lên mong tìm một đường sống, nhưng chỉ
thấy trước mắt mênh mông bốn bề đều là sóng biển thét gào, chẳng biết
đâu là bờ. Điều hòa trong phòng ngủ đã được chỉnh đến mức cao nhất,
nhưng cô vẫn thấy lạnh run. Trước giờ cô vẫn hay sợ lạnh, chỉ cần gió
Bắc vừa thổi là cả người đã kín mít từ đầu đến chân. Mùa đông, tay chân
bao giờ cũng cóng lại, đó là chuyện thường, nhưng cái lạnh bây giờ thì
khác, đó là cái lạnh lan ra từ tận đáy lòng, từng đợt từng đợt, cứ bám
lấy cô mãi chẳng dứt.
Trong nhà tối om om, lại vô cùng yên
tĩnh. Qua cửa sổ, có thể thấy ánh đèn từ nhà đối diện, màu da cam ấm áp
như lửa than trong lò sưởi thời xưa, một màu sắc bình thường thôi, nhưng lại có thể sưởi ấm con người ta. Thứ ánh sáng ấy cũng giống ánh sáng từ chiếc đèn chùm trong phòng khách nhà cũ của cô. Thò tay vào túi xách
lấy điện thoại, bấm nút mở khóa, ngón tay cô chầm chậm nhấn một hàng số, những con số quen thuộc. Tuy đã xóa hết trong điện thoại, nhưng chúng
vẫn như in trong đầu. Đây là số riêng của anh, trừ một số ít người ra,
không có mấy ai được biết. Có lẽ do bị cóng tay mà phải mất một hồi lâu
cô mới bấm xong toàn bộ dãy số. Tử Mặc đăm đăm nhìn chúng, chỉ cần một
cái ấn phím thôi, mọi chuyện sẽ thay đổi hoàn toàn. Hít sâu mấy hơi,
nhắm mắt lại, rồi cô mới có can đảm nhấn xuống. Điện thoại được kết nối, tiếng nhạc chờ vang lên, bản nhạc mà anh và cô cùng cài ngày trước, rất nhẹ nhàng sâu lắng, nhưng giờ đây nghe cô chẳng thấy êm tai chút nào.
Giọng anh truyền tới, nghe khàn khàn, có
chút gì đó pha ngạc nhiên lẫn vui sướng: “Mặc Mặc?” Không muốn nghe
giọng nói của người kia, cô đưa ống nghe cách thật xa tai: “Giang Tu
Nhân, anh thắng rồi!” Anh dường như lặng đi một lúc rồi mới cất tiếng:
“Tốt! Em có một tuần để giải quyết mớ lộn xộn của mình.” Tử Mặc quăng
điện thoại ra thật xa, cái gì gọi là “mớ lộn xộn của mình” chứ? Nhưng
giờ đây đã quá mệt mỏi, cô chẳng còn hơi đâu để phản bác nữa. Tốt cái
quái gì mà tốt? Cô chẳng còn đường nào khác! Cô không thể trơ mắt nhìn
Hình Lợi Phong vì mình mà phải gánh lấy một kết cục không hay! Hiện tại
anh đã gặt hái được chút thành công, nếu bị giáng một cú đến rơi xuống
vực thẳm như vậy, e rằng cũng phải mất một khoảng thời gian dài để lấy
lại tinh thần, nói gì đến làm lại từ đầu? Có bằng cấp, có bản lĩnh, có
năng lực, có chuyên môn thì đã sao? Cả kinh thành có bao nhiêu thiên lý
mã, có mấy con có thể gặp được Bá Nhạc (**) mà nên danh? Có bao nhiêu
tài năng không gặp thời, đành ôm hận mà chết? Với bản lĩnh của Giang Tu
Nhân, nếu muốn gây khó dễ thì Hình Lợi Phong tuyệt đối không đương đầu
nổi. Chẳng phải TV chiếu đầy những cảnh chỉ cần một tờ giấy mong manh
cũng có thể khiến cho người ta chết không có đất chôn đó sao? Cho dù
không có
tình yêu nam nữ thì cô vẫn luôn coi anh là một người anh hàng
xóm. Thành phố này tuy non xanh, nước biếc, mọi thứ đều tốt đẹp, nhưng
vẫn chẳng thể sánh được với quê hương, và cũng chẳng có người nào sánh
bằng đồng hương.
Thời điểm cuối năm, phía khách hàng ít
việc, nên đơn đặt hàng tới tay cũng không nhiều. Tuy năm nay sức khỏe
không được tốt, phải nghỉ mấy tháng phép, nhưng kết quả làm việc cả năm
của Tử Mặc cũng không đến nỗi nào, còn vượt qua cả chỉ tiêu mà Vương Đại Đầu đã giao, nên trong cuộc họp của chủ tịch cùng các giám đốc và phó
giám đốc, tên cô còn được đặc biệt nhắc đến với ý khen ngợi. Tử Mặc
chẳng dám nhận lấy hư danh này, chỉ cho đó là do may mắn. Ai mà ngờ được những khách hàng mọi năm chỉ đặt hàng với số lượng nhỏ năm nay lại mạnh tay đến vậy chứ! Trước đây, họ bị coi là gánh nặng (*), bị các chuyên
viên nghiệp vụ quăng đi, sau đó tới tay cô. Lúc ấy cô cũng chẳng nề hà
gì, rảnh thì gửi email trao đổi công việc với đối tác, cung cấp thông
tin về sản phẩm mới, hoặc báo giá cho họ. Mới đầu, có lẽ khách hàng còn
đang trong giai đoạn khởi nghiệp, lượng đơn đặt hàng vừa ít vừa nhỏ
giọt, nhưng cô vẫn đối đãi với họ như khách hàng lớn, việc hợp tác cứ
thế xuôi chèo mát mái diễn ra. Đột nhiên năm nay họ lại đặt hàng rất
nhiều, khiến cho những đồng nghiệp khác thấy mà phát thèm. Công việc của nhân viên xuất nhập khẩu khác với những người bên nghiệp vụ, về cơ bản
thì lương, thưởng nhiều hơn, nên điều đó có nghĩa là năm nay cô bội thu. Trầm Tiểu Giai làm ầm lên, bắt phải khao cho bằng được. Dù gì cũng được chủ tịch khen trước toàn thể công ty, lẽ nào lại nói không, cho nên cô
vui vẻ đồng ý.
Có lẽ vì đã lâu không được thoải mái như
vậy nên cô uống hơi nhiều, về đến nhà đã say khướt. Chân nam đá chân
chiêu đi lấy đồ ngủ rồi mơ mơ màng màng tắm, xong xuôi cô chui vào chăn. Thở ra một cách khoan khoái, Tử Mặc ôm gối bắt đầu miên man. Không biết đã ngủ được bao lâu thì chuông điện thoại ầm ĩ vang lên. Vươn tay sờ
soạng mãi cũng không quờ trúng điện thoại, thế là cô quyết định mặc kệ,
kéo chăn lên ngủ tiếp. Nhưng có người lại không chịu bỏ qua, chuông cứ
réo mãi như giục hồn, khiến cô không tài nào ngủ được, đành vén chăn ra, bật điện lên. Cho đến tận khi cô tìm được điện thoại trong túi xách
ngoài phòng khách, chuông vẫn còn reo. Chẳng cần nhìn số, cũng biết đó
là anh: “Có chuyện gì?” Đồng hồ đã chỉ hơn một giờ. Dường như anh cũng
đang say, lời nói đã không còn mạch lạc: “Mau mau mở cửa!” Rón rén đi
đến áp tai vào bên cửa, không nghe thấy gì, rồi giọng mất kiên nhẫn của
anh vang lên: “Mau lên, không thì anh gõ cửa bây giờ!” lúc này Tử Mặc
mới mở cửa một cách đầy miễn cưỡng. Hiện giờ nhà cô đã trở thành hộ gây
mất trật tự nhất tầng lầu này, và danh hiệu ấy lần nào cũng là nhờ anh
“ban tặng”!
Cô nhớ rất rõ, hôm nay vừa đúng ngày thứ
tám. Để mặc anh, cô chui thẳng vào chăn ngủ tiếp. Anh vào phòng tắm, một lát sau đi ra, rồi phần nệm bên cạnh cô bị trũng xuống. Trong nháy mắt, cơn buồn ngủ tan biến, phản ứng đầu tiên của cô là ngồi bật dậy. Anh có vẻ mệt, râu mọc lởm chởm, nhìn cô, khóe miệng phảng phất một nụ cười có vẻ rất thỏa mãn. Cô nhẹ nhàng dịch ra sát mép giường, sau đó ngủ thiếp
đi. Hậu quả của việc trùm chăn ngủ trên tràng kỷ đương nhiên là một trận cảm nặng. Đến tận bây giờ, cô vẫn có thể cảm nhận được cơn giận của anh khi rời giường hôm ấy, nếu không vì cô còn đang bệnh, e là đã bị anh
giết chết rồi cũng nên. Cô không thèm liếc anh lấy một lần, cảm thì cảm, ho thì ho, đó là chuyện của cô, mắc mớ gì tới anh?
Cuộn mình trên giường, Tử Mặc đưa mắt
nhìn căn phòng ngủ xa lạ. Đây là nơi mà cô sẽ phải ở trong những ngày
sắp tới sao? Những ngày qua, hai người hầu như chẳng nói gì với nhau.
Ban đầu anh nói, cô chẳng thèm để tâm, rốt cuộc dần dần cả hai đều im
lặng. Đây không phải là căn hộ trên tòa cao ốc anh vẫn ở, mà là một biệt thự nhỏ. Diện tích không quá lớn, cách bài trí cũng rất hợp với phẩm vị của anh, vừa sáng sủa, đơn giản, lại toát ra vẻ nhẹ nhàng thư thái. Căn nhà rất đẹp, đẹp đến nỗi có thể được đăng lên tạp chí về trang trí nội
thất bất kỳ lúc nào, chỉ có điều cũng không có hơi người giống hệt căn
hộ trước đây.
Tại sao không phải là căn hộ cũ? Câu hỏi
ấy cô không thốt ra, vì có hỏi cũng chỉ vô ích. Bây giờ anh làm chủ,
muốn gì làm nấy, cô còn có thể đưa ra ý kiến sao?
Ngủ cả một buổi chiều, thức dậy, Tử Mặc
nhẩm tính thời gian, đoán có lẽ anh sắp về. Dì Trương chắc cũng đã nấu
nướng xong xuôi. Cô cũng thật không ngờ anh vẫn nhớ đến tình xưa nghĩa
cũ mà mời dì Trương đến đây. Đưa mắt nhìn xung quanh, hầu như tất cả
những đồ dùng có hình bướm của cô đã được đưa về đây. Đang suy đoán,
nghe tiếng tay nắm cửa chuyển động, cô vội vàng nhắm mắt lại, giả vờ
ngủ. Giang Tu Nhân chậm rãi bước vào phòng. Thì ra cô vẫn còn đang ngủ.
Anh khẽ cười, nhưng rồi nụ cười ấy lập tức biến mất, thế vào đó là vẻ
chua xót vô hạn. Trông cô ngủ thật ngon, gương mặt vốn nhỏ nhắn, nay lại càng gầy thêm, cằm cũng đã trở nên nhọn trông thấy. Có nhiều khi anh
ngẫm nghĩ, nhưng mãi cũng chẳng tìm ra đáp án, trên đời này thiếu gì phụ nữ, sao anh lại gặp được cô, mà còn động lòng với cô vô cùng đúng lúc
như thế? Nếu là sớm hơn mấy năm, khi còn đang trong độ ăn chơi, với vẻ
bề ngoài ấy, cô ắt chẳng thể nào lọt vào mắt anh. Nhưng cuối cùng thì
hai người vẫn gặp, không sớm, cũng chẳng muộn, và cô đã chiếm trọn trái
tim anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com