Mặt trời trưa mùa đông như một chiếc đĩa sáng nhạt màu lơ lửng giữa
không trung, lười biếng hắt ra những tia sáng yếu ớt. Trong phòng rất ấm áp khiến người biếng nhác, chỉ muốn cuộn mình trong chăn, chẳng buồn
nhúc nhích. Anh vẫn còn đang ngủ say sưa như một đứa trẻ. Hàng lông mày
rậm rạp, chiếc mũi thanh tú, cánh môi mỏng, đôi mắt thi thoảng bắn ra
những tia nhìn khiến người ta phải khiếp sợ, nhưng bình thường lại rất
hiền hòa giờ đây đang nhắm nghiền. Rất ít khi cô ngắm anh kỹ như thế
này.
Tử Mặc nhẹ nhàng vén chăn dậy. Mặc quần áo xong, quay lại thấy anh đã tỉnh, đang đưa mắt nhìn mình, trên môi nở một nụ cười hứng thú. Tuy
thân thể chẳng còn xa lạ gì với nhau nhưng cô vẫn đỏ mặt, làm bộ giận
trừng anh một cái: “Không được nhìn nữa!” Anh bật cười, giọng nghe ngai ngái sau giấc ngủ. Cô lờ anh, đi thẳng xuống lầu. Cuộc sống hai người
chính là như thế, không cần phải tận lực tung hứng, cũng chẳng phải cố
ra vẻ lạnh lùng với nhau, chỉ cần chân thật là chính mình. Một năm vẫn
có ba trăm sáu mươi lăm ngày, một ngày vẫn có hai mươi bốn giờ, nhưng
mỗi phút giây đi qua lại chẳng hề giống nhau, cứ như rượu càng ủ lâu
càng thơm, vừa bước vào cửa người ta đã có thể ngửi thấy mùi hương
thoang thoảng của nó vậy.
Hôm nay là thứ bảy, cô được nghỉ, rất tự nhiên anh cũng sẽ ở nhà. Cô
khe khẽ bật cười, trông anh như một cái đuôi vậy. Màn đêm sắp kéo xuống, ánh trời chiều yếu ớt lấp ló, dường như muốn nán lại nhân gian thêm vài giây nữa. Tối nay cô cho dì Trương nghỉ để tự mình xuống bếp. Đối với
cô, nhìn anh ăn ngon lành đồ do chính tay mình nấu cũng là một hạnh
phúc. Giờ thì Tử Mặc đã nhận ra trước nay mình thật ngốc, chỉ biết rúc
vào vỏ ốc chật hẹp, không chịu mở mắt nhìn ra thế giới bên ngoài. Chỉ
cho đến khi được Hình Lợi Phong thức tỉnh, cô mới hiểu rằng trên đường
đời, phải có khóc, có cười, có yêu, có hận thì cuộc sống mới đủ đầy. Bây giờ cô yêu Giang Tu Nhân, ừ thì cứ yêu cho hết lòng đi, bởi khắp chân
trời góc bể này, chỉ có một người như thế cho cô yêu mà thôi! Nếu cuộc
đời là một vở kịch, thì mỗi người đều là diễn viên chính duy nhất trong
cuộc đời mình, cho nên cô phải dũng cảm hơn, không thể tự ti mãi nữa.
Chính vì cảm thấy hai người không thể đến với nhau, nên cô mới không
trao cho anh trọn vẹn. Nhưng giờ cô đã thay đổi cách nghĩ. Người ta có
thể yêu một người được bao lâu? Có lẽ là mai, là mốt, ai mà biết trước
được? Ai đó đã từng nói, những người xung quanh ta có lẽ đang chờ đợi
một thời điểm thích hợp để gặp nhau. Đến một lúc nào đó, ở một nơi nào
đó, ta sẽ gặp được người ấy, yêu người ấy, và rồi thấy may mắn là đã gặp được người ấy ngay chính tại kiếp này. Vậy thì vì cớ gì cô lại buông
tay?
Anh xuống lầu, thấy phòng bếp đang sáng, ánh đèn vàng hắt ra những
quầng sáng làm ấm áp lòng người. Mùi thơm lan tỏa tứ phía, không chỉ có
mùi của thức ăn mà còn có sự hiện hữu đặc biệt của một thứ hương vị
khác, một thứ hương vị ngọt ngào có sức xoa dịu tâm hồn. Anh chậm rãi
hít căng lồng ngực. Đây chính là ma lực của cô, khiến anh không tài nào
dằn nổi lòng mình.
Anh khẽ khàng kéo cửa, cô vẫn không hay biết gì, miệng đang ngâm nga
một giai điệu vô cùng êm tai, nghe rất quen tai nhưng nhỏ quá nên anh
nghe không rõ. Đến gần hơn một chút, anh nhận ra ca khúc mà cô đang hát, Do-Re-Mi – một bài trong vở nhạc kịch “The sound of music” của Mỹ do nữ tu sĩ Maria dạy con của nam tước Georg Ludwig Ritter von Trapp hát, một bài hát vô cùng nhí nhảnh, dễ thương. Hồi còn nhỏ, anh đã từng xem qua
phim này nên có ấn tượng rất sâu đậm. Không ngờ cô lại hát một bài hồn
nhiên như thế, một chỗ sâu nào đó trong đáy lòng anh như được khe khẽ ve vuốt, thấy êm ái khôn tả.
Anh nhẹ nhàng đưa tay ôm eo cô từ phía sau, chiếc eo mảnh khảnh như
có thể gãy làm đôi bất kỳ lúc nào. Cúi đầu xuống vai cô, anh thấp giọng
nói: “Em đang nấu gì vậy?” Lời nói giữa những người yêu nhau bao giờ
cũng đặc biệt dịu dàng. Hơi thở anh phả vào da thịt nhồn nhột, cô lấy
cùi chỏ đẩy anh ra: “Anh tránh ra nào!” Không cần nói anh cũng biết, cô
đang nấu canh cá. Đây là món cô rất thích, tuy nấu không nhiều, nhưng
lần nào thưởng thức cũng để lại cho anh những cảm giác thật mãnh liệt.
Canh có màu trắng như sữa, tỏa ra những làn hơi nóng màu trắng nghi
ngút, vô cùng thơm ngon. Hôm nay là sinh nhật Tử Mặc, anh tin rằng một
người đích thân xuống bếp vào sinh nhật của mình nhất định có ý nghĩa
rất đặc biệt.
Vòng tay anh xiết chặt hơn, cô không thể làm gì, đành nói như van vỉ: “Chờ em nấu xong rồi ăn cơm, được không anh?” Bây giờ thứ khiến anh cam tâm chịu trói chính là những lời nói ngọt ngào của cô, chỉ cần cô dịu
giọng nũng nịu, tường thành ngàn dặm của anh sẽ lập tức sụp đổ ngay tức
khắc.
Lúc ăn cơm, đột nhiên nghĩ tới một chuyện, cô hỏi anh: “Canh cá lần
em nằm viện ấy là anh nấu phải không?” Anh ngạc nhiên, mặt hơi đỏ lên,
không liếc mắt nhìn cô mà chỉ cắm cúi ăn. Miệng cô nở nụ cười: “Khỏi nói em cũng biết, đích thị là dì Trương nấu rồi!” Anh vội vã tranh công:
“Anh cũng có động tay mà, nhưng vì anh không biết nấu, cho nên… cho nên
dì Trương đứng bên cạnh dạy anh…” giọng anh ngày càng nhỏ dần. Cô uống
một ngụm canh, trầm ngâm một hồi rồi nói: “Thôi được, coi như anh thành
thật cung khai, chén bát hôm nay anh chịu trách nhiệm rửa. Nhớ phải rửa
vài lượt đó nha!” Anh “ừ” một tiếng, vùi đầu vào bát cơm, không dám lên
tiếng phản đối.
Có một lần Phính Đình tới nhà chơi, thấy anh dưới bếp liền ôm bụng
cười ngặt nghẽo. Đợi đến lúc hai người kéo nhau vào thư phòng, cô bạn
phá ra cười thành tiếng: “Thật không ngờ anh ta cũng có ngày hôm nay!”
Đã lâu không gặp, hai người phấn chấn lên rất nhiều. Phính Đình trầm
ngâm ngồi uống cà phê, cuối cùng mở miệng hỏi: “Mình đã gặp cha mẹ Tôn
Bình Hoa rồi!” Tử Mặc ngẩng đầu nhìn, thấy vẻ mặt bạn vẫn bình thường,
có lẽ không có chuyện gì xấu. Phính Đình cười cười: “Họ rất khách sáo
với mình, phải nói là quá, quá khách sáo.” Ý tứ trong lời nói của cô Tử
Mặc hiểu rõ. Khách sáo lần đầu gặp mặt là chuyện đương nhiên, nhưng gặp
bạn gái của con mình mà quá mức khách sáo như vậy có nghĩa là không bằng lòng. Phính Đình nói tiếp: “Mẹ anh ấy, tớ cũng đã từng thấy trên TV,
lúc ấy bà trông thật tao nhã, thật dễ gần. Nhưng Tử Mặc à, hóa ra TV lại gạt người, hoặc là họ chỉ tao nhã với những người khác thôi.” Tình cảnh hôm đó vẫn rõ mồn một trước mắt Phính Đình. Mẹ anh ngồi cách cô rất xa, nở một nụ cười nhạt thếch, cất giọng: “Ít có dịp cô Vu tới đây một lần, vậy thì ngồi thêm một chút nữa đi. Dù sao nơi này cũng khó vào lắm, tôi đã đề nghị bảo vệ phải nghiêm một chút… Nào, uống một hớp trà đi, đây
là trà Long Tỉnh của Hàng Châu, mỗi năm chỉ sản xuất một ít thôi, hàng
đặc chế đặc cung đấy!” Sàn nhà trải tấm thảm đỏ thẫm, mỗi đường kim mũi
chỉ đều làm bằng thủ công, nhìn là biết giá không hề rẻ chút nào. Những
đóa hoa kia, đỏ khiến người ta phải chói mắt.
Phính Đình không hỏi tại sao cô và anh quay lại với nhau, vả lại cô
cũng không cần phải giải thích. Đường tình của hai người gặp nhiều trắc
trở, nhưng nhìn ánh mắt thấu suốt của Phính Đình, cô có thể hiểu bạn
mình có lẽ cũng trải qua những nỗi khổ tương tự. Suy cho cùng, cuộc đời
đều quy về một mối, chuyện đời mỗi người có thể giống nhau, nhưng câu
chuyện nào cũng đều có những nét mới của nó. Hôn nhân trong giới thượng
lưu trên cơ bản chỉ là những cuộc giao dịch được bọc trong một lớp vỏ
hào
nhoáng, có khác chăng chỉ là giao dịch đó thành công hay thất bại.
Nhìn chung cánh đàn ông tán đồng những cuộc giao dịch kiểu này, bởi
nhiều khi chúng liên quan đến sự hợp tác hoặc phân chia thế lực giữa hai bên gia đình. Mà trong xã hội hiện nay, có gã đàn ông nào không mong
đem về nhà một cô vợ hiền dâu thảo? Nếu anh ta cần tình yêu, cần thỏa
mãn dục vọng thì có thể ra ngoài tìm những người đàn bà khác. Chức năng
của người vợ không phải để thỏa mãn tình yêu và dục vọng, một người đàn
ông thông minh luôn hiểu rõ đạo lý này.
Con đường mà Phính Đình đang đi vô cùng mờ mịt, nhưng sao cô ấy lại
không xoay lưng bỏ đi? Vì yêu? Vì những lời hứa hẹn? Nếu vì yêu thì dễ
hiểu, bởi một khi yêu đã ăn sâu vào xương tủy rồi thì người ta sẽ không
cách nào làm chủ được mình. Nhưng còn hứa hẹn? Đến tột cùng thì những
lời hứa hẹn kiểu gì lại có thể khiến người ta kiên trì đến thế?
Nhìn Phính Đình cầm ly cà phê uống một cách rất tao nhã, nụ cười khe
khẽ hiện trên môi, cô chợt thấy ngưỡng mộ. Tôn Bình Hoa không như những
người khác, vì Phính Đình mà gánh chịu áp lực từ phía gia đình, như vậy
anh ta xứng với tình yêu, với sự trân trọng của Phính Đình. Ít ra vào
lúc này giữa bọn họ thực sự có tình yêu, nhưng còn cô…
***
Những ngày về quê, những lời càm ràm của mẹ cô lại dồn dập bên tai.
Vẫn là đề tài muôn thuở: con có bạn trai chưa. Rồi bà kể con gái ông này bà kia nhà hàng xóm kết hôn, đưa kẹo cưới tới nhà; rồi con nhà này nhà
nọ cưới vợ, con đã được ba tháng… Tử Mặc chỉ im lặng nghe rồi nói lảng
sang chuyện khác. Hôm ấy đưa cô ra sân bay, lúc vào cửa, anh ôm cô, thì
thầm vào tai: “Nhớ là phải nhớ anh nghe chưa!” Lúc đó cô chỉ cười cười.
Mấy ngày nay hai người vẫn gọi điện cho nhau không ngừng, có lẽ mẹ cô đã đánh hơi được điều gì nên mới nói gần nói xa như vậy. Đang nghĩ ngợi
thì điện thoại reo, vừa nhấc máy lên đã nghe anh hỏi: “Bao giờ em về?”
Lần nào gọi điện anh cũng đều hỏi câu này, cô đã quen, nhưng hôm nay cảm thấy có gì đó khang khác, nghe giọng anh có vẻ mệt mỏi. “Còn phải ba
bốn ngày nữa à?” Dù cũng nhớ anh nhưng lâu lâu mới về thăm mẹ được một
lần, cô chỉ mong nấn ná thêm được ngày nào hay ngày ấy. “Về sớm một
chút, được không?” Ít khi nào anh nói với cô như vậy, khiến Tử Mặc càng
cảm thấy có gì đó không được bình thường. “Anh sao vậy?” Anh im lặng một hồi mới nói: “Em cứ quay lại nhanh một chút là được!” “Nhưng em muốn ở
với mẹ lâu hơn…” Cô khẽ khàng nói. Mỗi năm cũng chỉ có dịp này là hai mẹ con được gặp mặt nhau, phải tranh thủ cơ hội. Anh lại im lặng, mãi một
lúc sau mới mở miệng: “Anh nhớ em, rất nhớ em…” Giọng nói dịu dàng vô
hạn xuyên qua khoảng cách, truyền đến bên tai, rót vào lòng cô. Cho đến
sau này khi ngẫm nghĩ lại, cô mới phát hiện ra đây là lần đầu tiên anh
biểu lộ rõ như vậy. Giây phút ấy, cô thấy lòng mình ươn ướt. Hơn ba năm
rồi, trải qua bao sớm tối bên nhau, cuối cùng cũng đã đổi lấy được những lời này từ chính miệng anh. Niềm hạnh phúc ngọt ngào trong cô bất giác
dâng tràn, đầy ắp.
Giữa cuộc trò chuyện câu được câu chăng của hai người, Tử Mặc ngủ
thiếp đi lúc nào không hay. Nửa đêm thức giấc, thấy trong tay còn cầm
máy, dụi mắt nhìn kỹ thì thấy trên màn hình hiển thị còn đang trong cuộc thoại, cô giật mình, vội vàng “Alô” một tiếng. Giọng anh nghe khào
khào: “Mặc Mặc!” Chắc chắn có chuyện gì đó đã xảy ra, nếu không anh
tuyệt đối sẽ không có biểu hiện thất thường như thế. “Sao vậy? Anh không được khỏe à? Anh bệnh rồi phải không?” Cô cuống quýt hỏi. “Mặc Mặc, mau về đi em… em về nhanh một chút là được…” Lời nói không có trọng tâm của anh càng khiến cô thêm cuống: “Giang Tu Nhân, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Anh không nói, em cúp máy bây giờ đấy!” Đầu dây bên kia, anh trầm
mặc, thật lâu sau mới nặng nề thốt lên: “Mẹ anh bị bệnh, bác sĩ nói là
bị ung thư…” Chưa bao giờ anh tỏ ra ủ ê như thế trước mặt cô. Tuy hai
người chỉ trò chuyện qua điện thoại, anh cũng không nói gì, nhưng cô
hiểu nỗi lòng của anh lúc này. Cuối cùng, không thể bỏ mặc anh, hôm sau
cô cấp tốc về Bắc Kinh. Tối đó, anh như một đứa trẻ bơ vơ, ôm cô chặt
như thể sợ hãi một giây sau cô sẽ bỏ mình mà đi, rồi trầm giọng kể về mẹ anh. Đây là lần đầu tiên anh nói về gia đình của mình cho cô nghe. Từ
trước đến giờ vẫn cho rằng mình sẽ chẳng dính líu gì đến gia đình anh,
nhưng không ngờ từ ngày hôm nay trở đi, điều đó đã thay đổi.
“Ba mẹ anh cùng lớn lên trong một khu nhà, tính khí hai người hoàn
toàn trái ngược. Mẹ anh rất dịu dàng, còn cha thì lại vừa táo bạo vừa
cứng cỏi, vậy mà họ lại đến với nhau. Ông nội và ông ngoại anh là chiến
hữu nên tình yêu của hai người được sự chấp thuận của cả gia đình hai
bên. Từ nhỏ đến lớn, mỗi lần nghịch ngợm gây chuyện anh đều được mẹ bao
che, còn ba anh thì không, ông trừng trị thẳng tay như với kẻ địch,
chẳng chút lưu tình. Nếu không nhờ mẹ làm cầu nối, có lẽ ba con anh đã
sớm trở mặt với nhau từ tám đời rồi.”
“Nhớ lần anh thi vào Stanford, trong nhà hệt như có cách mạng nổ ra.
Ba thì đã sớm an bài trường cho anh, nhưng anh không chịu theo sự sắp
xếp ấy. Người ta thường nói những đứa như anh chỉ biết dựa hơi cha mẹ,
cho nên anh muốn dựa vào bản lĩnh của mình, lén thi vào Stanford, còn
giành được học bổng nữa. Ba sống chết cũng không đồng ý cho anh đi nên
anh làm căng với ông, tuyệt thực hai ngày. Mẹ đau lòng đến rơi nước mắt, kêu bảo vệ lén đưa cơm cho anh, lại đi nhờ ông ngoại ra mặt nên chuyện
mới được giải quyết êm thấm.”
Anh ôm cô kể miên man cho đến khi chìm vào giấc ngủ, quầng thâm ở mắt tiết lộ sự mệt mỏi rõ rệt. Tử Mặc có thể hiểu tâm trạng anh lúc này, cô đã từng trải qua điều tương tự, có chăng khi ấy cô còn quá nhỏ, chưa
biết gì đã phải nếm trải tư vị chia lìa của cái chết rồi. Cô biết, người mắc bệnh ung thư chẳng khác gì bị hành hình. Nhiều năm trước cha cô
cũng từng nói, đến cả thủ tướng Chu còn không khỏi, người bình thường
sao có khả năng. Tuy khoa học kỹ thuật đã có những bước tiến khổng lồ,
nhưng trước mắt vẫn phải bó tay với căn bệnh này.
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com