Trong bức ảnh, Phính
Đình đứng nghiêng người, đôi mắt nhắm nghiền, mặt ngước lên 45 độ, mái
tóc dài như thác chảy tung bay sau lưng. Ánh ban mai nhè nhẹ bao quanh
cô, cách đó không xa là mặt hồ trong vắt phủ sương đầy huyền ảo, đem lại một cảm giác không chân thực tựa cõi tiên. Từ nụ cười khẽ vương nơi
khóe miệng Phính Đình, cô biết bạn đang sống rất tốt. Chưa chắc đã hạnh
phúc, nhưng ít ra là vui vẻ. Vậy là tốt rồi, Phính Đình đã có thể đi qua đau thương, thật tốt!
Lắm khi, tình yêu không có nghĩa là tất cả. Khi Phính Đình nói chia
tay rồi ra đi, cô biết bạn đã hạ quyết tâm. Tôn Bình Hoa sẽ không thể
nào tìm được cô ấy, mà dù có tìm được, cũng chẳng thể làm được gì. Lần
này Phính Đình đã dứt khoát muốn chia tay.
Hơn một năm qua, Phính Đình thỉnh thoảng lại gửi email cho cô, có kèm theo vài tấm ảnh. Trong những tấm đầu tiên, đầu mày đuôi mắt cô còn
đượm nỗi buồn bã. Cô hiểu, dù gì mối tình mười năm không thể nói dứt là
dứt. Một đồ vật gắn bó với mình mười năm cũng đã có tình cảm thắm thiết, huống hồ là người mình hằng yêu. Chỉ là, có nhiều thứ đã đến mức không
thể không buông tay. Cô ủng hộ bạn, nếu Tôn Bình Hoa không thể cho Phính Đình những gì cô cần, vậy hãy cho cô ấy một con đường để sống.
Trong email, chưa bao giờ Phính Đình nhắc đến ba chữ Tôn Bình Hoa,
như thể hai người chưa từng quen, chưa từng yêu. Có lẽ sau này cô cũng
sẽ không bao giờ nhắc đến nữa.
Trong những tấm ảnh gần đây, Tử Mặc đã nhận thấy những đổi thay nơi
Phính Đình. Nụ cười của cô mặc dù vẫn chưa được tươi tắn, nhưng cũng đã
chân thật hơn, xuất phát từ đáy lòng. Tử Mặc tin dù Phính Đình có nhắc
đến Tôn Bình Hoa hay không, dẫu chân trời góc biển cô cũng không quên
anh ta. Nhưng sẽ chỉ thảng hoặc nhớ tới, không hơn. Dù sao đi nữa, người đàn ông đó đã bầu bạn với cô suốt những năm tháng tươi đẹp nhất trong
đời Phính Đình.
Hôm nay là sinh nhật Đa Đa. Mấy ngày trước cô đã nhận được quà Phính
Đình gửi về từ Thổ Nhĩ Kỳ. Dĩ nhiên Giang Tu Nhân cũng thấy, nhưng chỉ
hững hờ lướt qua, chẳng thấy anh có biểu hiện gì.
Một năm này, Tôn Bình Hoa vẫn chưa bỏ cuộc, thỉnh thoảng lại tới,
nguyên do thì ai nấy đều biết trong lòng. Cô vẫn thường chỉ nói mấy chữ: “Cô ấy rất khỏe.” Tôn Bình Hoa cũng chẳng hỏi thêm, chỉ im lặng ngồi
trên sô pha, vẻ mặt bình
lặng. Đôi khi anh ta đi thư phòng hàn huyên với Giang Tu Nhân cả ngày trời, cũng có lúc chỉ ngồi một lát rồi chào ra
về. Nhớ những ngày đầu sau khi Phính Đình đi, Tôn Bình Hoa đuổi theo đến tận Paris, nhưng sau đó chán chường một mình trở lại. Lúc ấy mỗi lần
tới nhà, vẻ mặt anh ta rất thê thảm, trông như thể mất đi thứ quan trọng nhất trong đời, làm cho Tử Mặc nhìn thấy mà không đành lòng. Nhưng
ngoài thương thay cho anh ta, cô cũng chẳng biết làm gì hơn. Phính Đình
chưa từng nói cô ấy đi đâu, cô cũng chỉ có thể nhìn phong cảnh trong
những tấm ảnh mà đoán.
Cô mở máy tính ra check mail. Hôm nay là sinh nhật Đa Đa, là mẹ nuôi
của bé, nhất định Phính Đình sẽ gửi mail. Quả nhiên không ngoài dự đoán, trong hộp thư đến có một bức đến từ Phính Đình. Cô di chuột, click mở
ra rồi chợt sững sờ. Bởi vì… bởi vì ngoài chúc mừng sinh nhật Đa Đa,
Phính Đình còn báo rằng cô ấy đã kết hôn.
Trong ảnh, Phính Đình thướt tha trong chiếc váy cưới trắng muốt, tay
trong tay với một anh chàng Đông Âu mắt xanh, cùng quay đầu nhìn về ống
kính cười thật tươi. Phông nền là một giáo đường nhỏ bình dị, thiêng
liêng nhưng không kém phần lãng mạn. Trong một tấm khác, người đàn ông
kia đưa mắt nhìn Phính Đình, yêu thương chan chứa, đôi mắt màu lam trong suốt như sắc màu đẹp nhất trên bầu trời. Cuối email, Phính Đình gõ mấy
dòng chữ: có những thứ, có những chuyện tốt nhất là quên đi. Cười ít,
nên cũng sẽ chẳng đau nhiều.
Cô tắt máy tính, nhìn ra cửa sổ. Bên ngoài một rặng mây đỏ lửng lơ
giữa trời, mây mù trùng điệp như những cuộn sóng. Trên con đường cách đó không xa, một chiếc xe đang từ từ chạy đến. Cô khẽ nở nụ cười ngọt
ngào, biết anh đang đến đón mình, sau đó cùng đi đón Đa Đa.
Cuộc đời là như thế, nào khác chi một giấc mộng. Chợt nhớ đến câu nói trong một bộ phim nào đó: “Ai cũng có một người sinh ra để dành riêng
cho mình, cái chính là có thể tìm được người ấy hay không.”
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com