Cô đang dắt con cùng xếp hàng ở trước khu vui chơi, tuy hôm nay không đông nghịt như trong các dịp lễ nhưng nơi đây cũng có rất nhiều người. Bỗng
nhiên anh ghé sát lại, chua giọng: “Cái gã đứng đằng trước kia sao cứ
nhìn em chằm chằm vậy?” Cô đang cúi đầu giúp con lau tay, không thèm nhìn anh. Người này bây giờ mắc chứng vọng
tưởng rồi, ra ngoài bao giờ cũng cảm thấy có người đang nhìn cô. Tử Mặc
không dám tự nhận mình là người đẹp tuyệt sắc gì đến nỗi có thể làm cho
nhiều người quay đầu nhìn mình. Anh thì luôn muốn cô ở nhà, tốt nhất là
cứ như Tiểu Long Nữ ở rịt nơi cổ mộ, chẳng rời đi nửa bước, như thế mới
khiến anh an lòng, vừa ý. Được một lát sau, anh lại nói: “Gã đó còn đang nhìn em kìa.” Hình như sợ cô không tin, anh nhấn mạnh lần nữa: “Thật là đang nhìn em đó.” Vợ mình đẹp đến vậy sao? Anh vừa gỡ cặp kính mát
xuống, bắn hai tia nhìn lạnh lùng thẳng về phía người đàn ông kia, vừa
đưa tay ôm lấy cô, công khai quyền sở hữu. Lúc này cô mới ngước lên,
nhìn lướt qua người đó. Trông khá quen mặt, nhưng không có ấn tượng gì
đặc biệt cả, chắc là không quen. Anh ta cũng đưa người nhà tới, một bé
gái và một phụ nữ xinh đẹp đang đứng bên cạnh. Quả là một gia đình đẹp
đẽ, nhưng đúng thật là người kia đang nhìn cô.
“Em là Triệu Tử Mặc phải không?” người
kia ngập ngừng hỏi. Không ngờ anh ta biết tên mình, cô hơi sửng sốt,
ngại ngùng hỏi: “Anh là?” Người đàn ông bật cười, giọng trong trẻo: “Tôi là Trần Thiếu Côn, còn nhớ chứ?” Cô nhanh chóng lục lọi trong trí nhớ
cái tên này. Quen biết trong công tác? Hình như không phải. Là bạn trong đời thường? Cô gần như không có bạn là nam giới. Lẽ nào là bạn học?
Không, chắc chắn là không. Chết người nhất là ánh mắt như muốn ăn tươi
nuốt sống của ai đó đang ở ngay cạnh, bàn tay đặt trên hông cô cũng xiết chặt hơn như có ý trừng phạt. Rồi bất chợt cô nhớ ra, đây là một đồng
hương trước đây mẹ cô đã từng giới thiệu. Vì anh ta làm việc tại Bắc
Kinh, nhờ mẹ cô cùng cha mẹ anh ta ra sức mai mối nên hai người có đi ăn với nhau một vài lần, nhưng sau đó có lẽ vì sự lãnh đạm của cô nên
đường ai nấy bước. Bao nhiêu năm ở Bắc Kinh chưa từng gặp lại, không ngờ hôm nay lại đụng nhau ở Disneyland. Trần Thiếu Côn trước đó đã chú ý
đến cô nhưng chưa mở miệng. Nhìn từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài,
trông cô vô cùng khác với người mà anh từng biết. Rạng rỡ hơn rất nhiều, lúc cười mắt môi dịu dàng đằm thắm, phong thái mê người. Còn nhớ năm đó lúc mời cô đi ăn qua sự giới thiệu của cha mẹ, anh không thích kiểu xem mắt đầy gượng ép này. Dù sao điều kiện của anh cũng rất tốt, tìm bạn
gái ở Bắc Kinh là chuyện dễ như trở bàn tay, cần gì phải đi ăn xem mắt.
Nhưng do cha mẹ thúc giục nhiều lần, cuối cùng anh mới miễn cưỡng gọi
điện hẹn gặp. Vóc người thanh tú, dung nhan trên trung bình, không trang điểm, trông rất mộc. Chưa hết bữa ăn, anh khám phá ra cô rất trầm lặng, ít nói, đa phần là anh hỏi gì thì đáp nấy, không nói gì thêm. Lúc ấy
anh có ý định thử tiến tới, hẹn cô đi ăn thêm hai lần nữa, nhưng lần nào cô cũng khá lạnh nhạt, trong khi đó anh luôn có không ít phái nữ vây
quanh nên cũng nguội lạnh dần. Cuối cùng hẹn cô thêm vài lần nữa, cô đều nói bận làm thêm giờ, anh cũng đoán cô không thích mình nên từ đó trở
đi thôi không liên lạc. Mấy năm qua, những lúc rỗi thi thoảng nhớ đến
cô, anh lại tự hỏi tại sao cô gái ấy lại dửng dưng với mình như thế, vì
thời đó có nhà có xe như anh cũng được coi là cực kỳ sáng giá.
Cô nhanh chóng gật đầu cười: “Chào anh,
mọi người cũng đến đây à?” Trần Thiếu Côn bật cười, khuôn mặt tuấn tú
rạng rỡ như ánh mặt trời: “Ừ, đã lâu không gặp. Hồi nãy suýt nữa còn
không nhận ra em.” nói đoạn cầm tay bé gái lên giới thiệu: “Đây là con
gái tôi, còn đây là vợ tôi.” Cô chào họ, cũng giới thiệu sơ qua, sau đó
hai bên tách ra với những hoạt động riêng của mình.
Chỉ là một khúc nhạc dạo chẳng đáng kể,
nhưng anh lại như nắm được
thóp cô, suốt cả buổi chiều, hở ra một tí là
anh lại hỏi: “Gã đó là ai?” Mới đầu cô chỉ trả lời cho qua chuyện: “Đồng hương.” Sau đó anh càng ngẫm nghĩ càng thấy không đúng, nếu là đồng
hương nhất định cô phải quen chứ, đằng này lại đứng ngẩn ra một hồi mới
nhớ, rồi còn khá lúng túng nữa. Nhất định, và chắc chắn là không phải!
Vả lại, Hình Lợi Phong cũng mang danh “đồng hương”, không nhắc đến thì
thôi, nhắc đến anh lại như bị mắc xương trong họng, khó chịu muốn chết.
Lúc ấy nếu không phải anh giở thủ đoạn thì giờ này có lẽ cô đã là vợ
người khác, Đa Đa cũng là con người khác rồi! Đúng là càng nghĩ càng
bực, càng nghĩ càng phát hỏa!
Vì vậy trước khi ngủ anh lại dai dẳng
tiếp tục chủ đề này: “Thế sao hai người biết nhau?” Cô trở mình, lờ đi,
nhưng càng như vậy anh càng dai như đỉa đói, mãi cho tới khi cô phát
cáu: “Xem mắt! Biết nhau nhờ xem mắt! Vậy được chưa?” Chứng thực được
một phần suy đoán của mình, anh thở phào, cũng may chỉ là một vụ xem
mắt. Nhưng rồi lại thấy khó chịu, lạnh nhạt nói: “Biết nhau nhờ xem mắt, hay thật! Anh còn chưa đi xem mắt bao giờ nữa!” Cô vốn đang nổi nóng,
thấy anh cứ kèo nhèo mãi lại càng điên tiết, đạp cho anh một cái thật
mạnh vào đùi, nghe “Á” một tiếng vẫn chưa thấy nguôi. Anh ném phăng cái
điều khiển từ xa vào một góc tường, dường như muốn chứng tỏ mình đang
rất tức giận. Thấy vậy, cô quay đầu nhìn anh, cười hiền hòa: “Sao, giận
à? Anh muốn đi xem mắt thử một lần cho biết, có phải không?” Giọng cô
cao dần: “Đi đi, em cho anh một cơ hội đấy! Ngày mai cứ đi đi!” Hình như có gì đó không ổn, anh vội vã lắc đầu. Cô vẫn cười, mắt nhìn thẳng vào
anh, gằn giọng: “Sàn nhà hay sô pha, tự anh chọn lấy mà ngủ!”
Xong rồi, xong rồi, anh lỡ vuốt râu hùm
rồi! Nghĩ đến buổi tối không được ôm cô nhất định sẽ bị mất ngủ, thế là
anh vội năn nỉ: “Đừng mà vợ, anh tuyệt đối không hề có ý muốn đi xem
mắt. Anh ngủ trên giường cơ!” Cô cau mày, miệng vẫn cười: “Lại còn dám
đem chuyện cũ ra nói với em à? Sao ông anh không tự coi lại bản lý lịch
của mình đi? Có muốn em kể ra từng cô một không, hay chọn điển hình?
Muốn nói về Tống Linh Linh trước hay mấy cô Na Niếc gì đó trước?”
Đến cả Tống Linh Linh cũng bị lôi ra, xem ra cô bị động chạm đến thật rồi! Lần trước suốt hơn một tháng liền phải ngủ ngoài phòng khách, ký ức vẫn còn mới nguyên, không thể dẫm lên vết
xe đổ lần nữa. Anh vội vàng nói: “Vợ ơi, là lỗi của anh, anh sai rồi.
Sau này anh không dám nữa đâu!”
Cô cười lạnh: “Vậy anh ngủ dưới sàn hay
trên sô pha?” Anh quay đi nghiên cứu một hồi lâu mới khổ sở trả lời: “Sô pha vậy.” Căn cứ theo kết quả quan sát thì sô pha có vẻ êm hơn. Cô hài
lòng gật đầu, xoay sang hôn trán Đa Đa một cái rồi nằm xuống. Đứa trẻ
nằm kề bên vẫn đang say sưa trong giấc mộng, chẳng hề hay biết ba mẹ vừa mới đấu khẩu.
Anh vẫn nằm ì trên giường không chịu nhúc nhích, cô lấy chân đá đá, ý bảo anh đi xuống được rồi. Anh năn nỉ ỉ ôi: “Vợ ơi, đừng mà, cùng lắm sau này anh không bao giờ nhắc đến nữa.” Cô
hừ một tiếng: “Còn có lần sau à! Xuống giường cho em!” Và thế là đồng
chí Giang Tu Nhân cực kỳ miễn cưỡng ôm gối, lưu luyến rời giường, vừa đi đến sô pha vừa cầu nguyện: “Thần ơi cứu con đi mà, con xin thu hồi thắc mắc hồi nãy.” Có trời mới biết sau đó thần có giúp anh hay không, nhưng sáng ngày hôm sau khi Giang Đa Đa tỉnh lại đã thấy ba đang ôm mẹ ngủ.
Ánh mặt trời xuyên qua lớp rèm cửa sổ chiếu xiên vào, bàng bạc mà ấm áp.
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com