An Lai tỉnh dậy rất sớm, cô lẳng lặng ngẩn người nhìn chằm chằm trần nhà.
Người đàn ông bên cạnh mơ màng hé mắt, sáp lại khẽ hôn khóe miệng của cô một cái: “Lai Lai, chào buổi sáng.”
Tối hôm qua, sau khi đi xem show trở về anh liền tự phát trèo lên giường An Lai, như một người lữ hành đi trong sa mạc lâu đột nhiên gặp được suối nước trong, anh không để ý An Lai phản đối mà cường ngạnh ôm cô ngủ mộ đêm, không cho phép cô nhúc nhích chút nào, cứ như anh muốn thông qua hành vi này chứng minh một thứ gì đó.
Cánh tay đặt bên hông dần dần dời lên trên theo đường cong, An Lai bình tĩnh mở miệng, lần đầu tiên gọi tên người đàn ông này: “Viên Thanh Cử, chúng ta ly hôn đi.”
Người đàn ông dừng lại, vẻ lười nhác trong mắt tan đi, toàn thân mang vẻ tàn ác mà An Lai chưa bao giờ nhìn thấy.
Anh nâng cằm cô, hỏi lại: “Em muốn ly hôn với anh?”
An Lai buộc bản thân đối diện cùng anh: “Anh sẽ đồng ý sao?”
Trong mắt người đàn ông nổi trận cuồng phong, anh hơi híp mắt, nghiến răng nghiến lợi nói: “Em đừng hòng!” Ngón cái và ngón trỏ của anh dùng lực khiến cằm An Lai rất đau.
“Ngoại trừ khuôn mặt này, anh cảm thấy trên người tôi có điểm nào là của người anh quen thuộc không? Tôi đã quên quá khứ của chúng ta, tôi thậm chí còn quên cả bản thân mình, hiện tại tôi như một người hoàn toàn khác, cho dù như vậy anh cũng bằng lòng tiếp tục sống cùng tôi sao? Vậy anh yêu An Lai trước đây hay là khuôn mặt này?”
“Chỉ vì như vậy?”
“Chứ anh muốn vì sao?”
Sắc mặt người đàn ông dịu đi, ý cười lại xuất hiện, dường như cực kỳ vừa lòng với lý do này của An Lai.
Anh cúi người hôn lên cánh môi sưng đỏ kia, thì thầm: “Anh chỉ yêu em!” Rồi anh lùi lại một chút, nhìn vào mắt cô nói thật chậm: “Chuyện này không có gì đáng ngại, Lai Lai, giữa chúng ta không có vấn đề gì.
Em đã quên quá khứ, đã quên anh, vậy em coi như chúng ta vừa quen nhau đi, anh lại theo đuổi em một lần nữa, rồi em sẽ quen thuộc anh thôi.”
Anh vén phần tóc trên mái ra sau tai cô, nói tiếp: “Em nói em đã quên chính mình, vậy càng không cần lo lắng, em có nhớ cũng vậy thôi,” nói tới đây, gương mặt anh thoáng chút chua xót, “Nếu thật sự nhớ không được thì em phải biết rằng, anh vẫn sẽ luôn ở cạnh em, em không cần sợ hãi, càng không cần mờ mịt vì con đường phía trước.”
Người đàn ông giống như Viên Thanh Cử, nói những lời tâm tình nghiêm túc này rất có lực mê hoặc, nếu cô thật sự là một thiếu nữ mất trí nhớ, nghe anh nói vậy khẳng định cô sẽ ngoan ngoãn thuận theo, nhưng đối với An Lai hiện tại mà nói thì, tất cả sự săn sóc dịu dàng của anh đều là tra tấn.
“Người đàn ông ngày hôm qua là ai?”
Viên Thanh Cử nâng mặt cô lên: “Lai Lai, người đó không có liên quan gì với em.” Anh làm vẻ mặt bi thương: “Tuy rằng bây giờ em mất trí nhớ, nhưng em xác định em muốn nghĩ đến tên đàn ông khác lúc đang nằm trên giường cùng chồng mình sao?”
An Lai im lặng nhìn anh nửa phút, à một tiếng khiến Viên Thanh Cử sửng sốt, đây là loại trả lời gì vậy?
An Lai biết anh chỉ giả vờ nên không hỏi tiếp, nếu thật sự không liên quan thì hôm qua anh có thể bị kích thích như vậy sao, ép buộc cô hôn môi, dùng phương thức thô bạo biểu đạt sự chiếm giữ tuyệt đối của mình.
An Lai thở dài một hỏi, dùng khuỷu tay đẩy anh: “Anh tránh ra trước đi.”
Viên Thanh Cử bất động, cau mày tỉ mỉ đánh giá cô, muốn xem xem cô có chủ ý gì.
An Lai đẩy không ra đành phải thôi, cô nói: “Anh tránh ra, tôi đói bụng.”
Viên Thanh Cử ngây ngốc chống người dậy, nhìn An Lai xuống giường rửa mặt thay quần áo.
An Lai mặc bộ váy dài và áo khoác Viên Thanh Cử đưa cô ngày xuất viện.
Lúc cô từ phòng tắm bước ra, Viên Thanh Cử vẫn không nhúc nhích duy trì tư thế vừa nãy, nhìn thấy bộ váy trên người An Lai, anh nhếch môi cười vừa lòng, mấy ngày nay An Lai mặc nhiều nhất chính là bộ váy đó.
An Lai cũng không để ý đến anh, trực tiếp mở cửa xuống lầu.
Thời gian sẽ chứng minh tất cả, hiện tại anh buộc chặt cô chẳng qua là do hình bóng trong lòng anh thôi, sớm hay muộn anh cũng sẽ phát hiện ra hai người là khác biệt, đến lúc đó cô rời đi cũng dễ dàng hơn.
Mà hiện tại, cô đã tỉnh lại trong thân thể này hơn hai tháng, co đầu rút cổ đủ lâu rồi, hoặc là chọn một cách chết, hoặc là đối mặt với cuộc sống này.
Nói chung không thể mơ màng qua ngày như trước kia nữa.
Lúc An Lai đi vào phòng ăn kéo ghế ngồi xuống, bác Hách giật mình một cái, dù sao ngoài lần Triển Hoa đến thì đây là lần đầu tiên cô vào phòng ăn, hơn nữa còn là một mình.
Nhưng bác Hách lại phản ứng rất nhanh, ông cho người mang bữa sáng lên, lúc An Lai ăn được lửng dạ thì Viên Thanh Cử từ trên lầu đi xuống ngồi đối diện cô.
Nữ giúp việc thấy thế lập tức mang một bộ chén đũa và phần ăn khác lên.
An Lai uống sữa xong đứng lên, Viên Thanh Cử cũng đứng lên theo cô: “Em đi đâu?”
Cô xoa xoa bả vai mỏi nhừ: “Về phòng ngủ bù.” Tối hôm qua cô cứng người ngủ một đêm, dù có nằm giường mềm cũng không thấy thoải mái.
Viên Thanh Cử vẫy tay với cô: “Lại đây.”
An Lai rề rà đi qua, bị anh ấn xuống ghế lần nữa: “Đợi anh ăn sáng xong đã.”
An Lai nằm sấp lên bàn nhìn anh, anh không hề thấy bị nhìn chằm chằm sẽ khó tiêu hóa mà còn vui tươi hớn hở, khi thì sai cô lấy mứt hoa quả, khi thì nhờ cô rót ly cà phê.
Bác Hách để thuốc và một ly nước ấm cạnh An Lai.
Viên Thanh Cử thấy cô một lúc lâu không uống, anh đưa