Trong phòng tắm, An Lai không biết lời nói dối của mình đã bị vạch trần, cô đứng trước gương hít sâu, tự bơm hơi cho mình, chậm rãi lấy tấm khăn phủ trước gương xuống.
Cô đã quyết định đối mặt, thì trước hết không thể tiếp tục từ chối khuôn mặt này nữa.
Cô có thể che tất cả gương trong phòng nhưng lại không thể che gương trên toàn thế giới, cô nhất định phải bước ra.
Trong gương là một gương mặt trắng nõn tinh xảo, còn trẻ hơn cô tưởng tượng.
Nếu mặc đồng phục giả làm học sinh thì tuyệt đối không có người hoài nghi.
An Lai viền theo đường nét trên tấm gương, xúc cảm lạnh lẽo ở đầu ngón tay khiến cô run rẩy.
Cô chớp mắt, người trong gương cũng chớp mắt.
Xem đi, không có gì đáng sợ cả, cô tự an ủi mình như vậy.
Chải tóc xong rồi đi ra ngoài, cô vừa liếc mắt liền thấy lớp đất đã bị gạt ra, Viên Thanh Cử mặt không biểu cảm ngồi trên sofa cạnh bồn hoa hỏi cô: “Anh nghĩ em cần phải giải thích một chút, đây là có chuyện gì?”
Viên Thanh Cử vẫn luôn ôn hòa với cô, cẩn thận quan tâm, đôi khi còn có chút vô lại, nhưng gương mặt âm trầm tức giận này lại nằm ngoài phạm vi lý giải của An Lai.
Đã quen với sự cưng chiều và kiêu ngạo của anh khiến cô cho rằng đó là toàn bộ con người anh, hiện giờ nhìn anh giận mà không phát, cô có chút chột dạ, cũng có chút sợ hãi.
“Sao không nói?”
An Lai im lặng, tuy là cô đứng, Viên Thanh Cử ngồi, nhưng cô lại không có chút khí thế nào.
“Lại đây.”
An Lai chậm chạp bước qua, Viên Thanh Cử kéo cô ngồi lên đùi mình, tựa cằm vào vai cô.
Anh gạt tóc cô ra, vết thương ở gáy đã lên lên da non hồng hồng, nhưng không hề có dấu hiệu mọc ra tóc mới.
Viên Thanh Cử đỡ vai cô làm cô ngẩng đầu: “Sao không uống thuốc?”
An Lai cúi đầu xoắn góc áo anh: “Thuốc này quá khó uống, với lại em cũng đã tốt hơn nhiều rồi.”
Viên Thanh Cử nghe giọng nói ủy khuất của cô, anh dở khóc dở cười, cơn giận chậm rãi tiêu tán, nhưng anh vẫn nghiêm mặt giải cứu góc áo bị cô vò nhăn ra: “Nói chuyện đàng hoàng, không được làm nũng.”
An Lai len lén ngẩng đầu liếc anh một cái, định đứng dậy nhưng thắt lưng lại bị giữ chặt, cô quay đầu nói: “Ai làm nũng với anh chứ!”
Viên Thanh Cử ôm cô gái nhỏ không an phận vào lòng, giải thích: “Em bị thương ở đầu, tuy hiện tại chỉ mất trí nhớ nhưng thời gian dài sẽ có di chứng, nhẹ thì trí nhớ hỗn loạn, nặng thì có thể mất trí nhớ trong thời gian ngắn, sợ là lúc đó em sẽ không nhớ nổi hai tiếng trước đã xảy ra chuyện gì nữa.”
An Lai không cho là đúng, cô nghĩ dù sao cô cũng không phải mất trí nhớ thật sự.
Nhưng Viên Thanh Cử vẫn gọi người mang thuốc lên cho cô lần nữa, tận mắt nhìn cô mặt nhăn mày nhó đau khổ uống hết.
Anh nhận cốc nước trong tay cô đặt lên bàn, thở dài ngồi xuống cạnh cô: “Lai Lai, khi nào em mới chịu lớn lên đây? Uống thuốc cũng phải có người canh chừng, một chút cũng không làm anh bớt lo.”
Nghe anh nói vậy, cô lập tức nghĩ đến một vấn đề: “Năm nay tôi bao nhiêu tuổi?”
Viên Thanh Cử bật cười: “Đúng là quên hoàn toàn rồi, mùa thu năm nay em vừa tròn hai mươi tuổi.”
An Lai sợ hãi kêu: “Hai mươi?” Ban nãy soi gương cô tưởng mình có gương mặt búp bê, không ngờ thật sự nhỏ như vậy.
“Có gì không ổn sao?”
“Rất không ổn!” Cô lập tức hỏi: “Vậy anh bao nhiêu tuổi?”
Viên Thanh Cử không biết vì sao cô đột nhiên phản ứng lớn như vậy, anh nói: “Em đoán xem?”
An Lai săm soi anh một lát: “Ít nhất cũng ba mươi.”
“Sắp ba mươi hai rồi.”
An Lai im lặng, qua một hồi lâu mới nghiêm túc nói với người đàn ông đối diện: “Anh đây là trâu già gặm cỏ non.”
“Phụt…” Viên Thanh Cử thật sự nhịn không được, còn tưởng cô nói cái gì chứ, hại anh có chút không yên.
Cô gái của anh thật sự là rất đáng yêu, anh hôn lên khuôn mặt trắng nõn kia một cái: “Nếu Lai Lai chịu làm cỏ non thì, anh cũng không ngại làm trâu già đâu.”
Cô gái vẫn nghiêm túc lấy tay lau lau má: “Không được giở trò lưu manh, hiện giờ tôi rất nghi ngờ không biết có phải anh là chồng hợp pháp của tôi hay không.”
“Cái này chỉ sợ là em nghi không được.” Viên Thanh Cử đưa tay mở tủ âm tường bên giường ra.
An Lai nhìn sang: “Cái gì?”
“Tủ bảo hiểm.”
An Lai chưa từng thấy tủ bảo hiểm bao giờ, cô chăm chú nhìn không ngừng.
Lúc Viên Thanh Cử muốn chỉnh mật mã, anh quay đầu lại thấy An Lai vẫn còn nhìn chằm chằm, anh cười ôm cô vào ngực: “Không được xem!”
An Lai lầu bầu: “Đồ keo kiệt!”
Viên Thanh Cử cười khẽ: “Những thứ bên trong rất quý trọng, anh sợ em ăn trộm rồi bỏ trốn mất.” Anh lấy ra rồi ôm An Lai ngồi lại bên giường.
An Lai xếp bằng hai chân nhìn mấy thứ trước mặt: “Hộ khẩu? Giấy chứng nhận của tỉnh? Còn có hôn thú?” Cô ngẩng đầu khó tin nhìn Viên Thanh Cử: “Anh bỏ mấy thứ này trong tủ bảo hiểm? Đừng nói biệt thự này không có trộm, mà cho dù có cũng không lấy cái này mà.”
Viên Thanh Cử nửa thật nửa giả nói: “Sợ em chạy.”
An Lai đang nghiên cứu hôn thú này là thật hay giả, cô thuận miệng nói: “Sợ vợ chạy như vậy, hiện giờ tôi lại nghi ngờ không biết tôi bị anh cướp về làm áp trại phu nhân hay không.”
Người nói vô tâm, người nghe cố ý.
Viên Thanh Cử rút tờ hôn thú trong tay cô ra, dời lực chú ý của cô lên người mình, làm bộ lơ đãng hỏi: “Nếu em thật sự