Nếu Có Duyên Sống Lại

39: Quà Tặng


trước sau


Mỗi lần An Lai uống thuốc đều phải ba thúc bốn giục, Viên Thanh Cử hoàn toàn không dám để cô ở một mình tại trấn Thanh Hà.

Ban ngày anh đi làm, không biết chừng An Lai lại qua loa lừa gạt anh không chịu uống thuốc, càng đừng nói là thuốc này cô còn phải tự mình sắc.

Cho nên anh không cần suy xét đã gạt bỏ sự phản đối của cô, bọc cô về biệt thự trên núi.

Có bác Hách theo dõi một ngày ba bữa anh cũng yên tâm hơn.

Kết quả này khiến mọi người đều rất vừa lòng chỉ trừ An Lai ra, nhất là bác Hách.
Trở lại núi Nghiệp, An Lai ngoài ra vào phòng bếp ba bữa thì đều rảnh rỗi nhàm chán cả ngày.

Chuyện khác trong nhà đều đã có bác Hách lo liệu, hoàn toàn không cần cô quan tâm.

Cho nên cô không bỏ công việc làm tranh cát, mỗi khi làm xong một bức đều cùng bác Hách đi nhận thêm một bức mới.
Ngày trôi qua cũng xem như thuận lợi, chớp mắt một cái đã đến cuối tháng tám.

Vì Viên Thanh Cử đã đồng ý sẽ để cô đi học lại vào tháng chín nên cô hết sức hưng phấn, ngay cả đi cũng nhảy nhót, khiến Viên Thanh Cử thường cười chê cô là con thỏ, nhưng điều này không hề ảnh hưởng đến tâm tình của cô.

Cô về trấn Thanh Hà kết toán số tranh đã làm được trong khoảng thời gian này, được hơn ba ngàn đồng.
Cầm một chồng tiền mặt có mới có cũ không đồng nhất, cô rất cảm khái.


Làm vội làm vàng suốt hai tháng mà chỉ có một chút như vậy, cũng không biết công nhân trong xưởng sống như thế nào.

May mà cô có Viên Thanh Cử nuôi, không cần quan tâm đến mấy vấn đề này.

Nói vậy cô còn phải cảm ơn anh một chút.
Bác Hách ngồi bên cạnh, thấy phu nhân nhỏ nhà mình cầm xấp tiền lúc thì thở dài, lúc thì cười khẽ, lúc thì nắm tay, ông cảm thấy rất là khó hiểu, “Phu nhân?”
An Lai vui tươi hớn hở nói: “Bác Hách, tôi muốn mua một món quà cho anh ấy, bác nói xem mua cái gì thì được?”
Bác Hách nghĩ rằng, tốt nhất cứ sinh một cậu bé là được, Viên Thanh Cử nhất định rất vui vẻ.

Nhưng ông không dám nói như vậy, mà nói: “Chỉ cần là phu nhân đưa, cậu ba đều xem là bảo bối hết.”
An Lai méo miệng, cái này chẳng phải cũng như không nói sao.
Cuối cùng cô nghĩ nghĩ, quyết định mua ví tiền cho Viên Thanh Cử, như vậy anh có thể mang theo người mỗi ngày.

Nhưng mà đến trung tâm mua sắm rồi, bác Hách đưa cô đến vài cửa hàng bán ví nam, cô hỏi giá tiền xong sờ sờ túi mình, quyết định bỏ cuộc, quá phá sản! Dạo vài vòng nữa, cô đành phải thỏa hiệp bù thêm chút tiền, mua một cái caravat màu vàng nhạt.
Về đến nhà, Viên Thanh Cử còn chưa trở về, An Lai lộc cộc ôm caravat chạy về phòng.

Tuy rằng tiếc là món quà này không hoàn toàn mua bằng tiền cô tự kiếm được, nhưng cô vẫn rất chờ mong phản ứng khi nhận quà của anh.

Cô còn muốn tự tay thắt co anh, nhưng ngẫm lại tay nghề thắt toàn nút chết của mình ở Phượng Bình lần trước, cô quyết định vẫn nên luyện trước thì tốt hơn.

Nói là làm ngay, cô lập tức lên mạng tìm hướng dẫn, lại lôi caravat cũ của Viên Thanh Cử ở trong tủ ra thí nghiệm, tự mình soi gương tự thắt.
Quá trình có chút thê thảm, nhưng kết quả vẫn không tệ.


Ít nhất trước khi Viên Thanh Cử im lặng không tiếng động mở cửa ra, cô đã biết thắt hai kiểu caravat rồi.
Nhìn gương mặt đàn ông đột nhiên xuất hiện trong kính, cô bất giác siết tay, lại một nút chết.

Cô quẫn bách trừng mắt nhìn người khởi xuống: “Anh định đổi nghề làm trộm sao, một chút tiếng động cũng không có.”
Viên Thanh Cử buồn cười ôm cô gái nhỏ giận dỗi vào lòng, giữ hai tay giương nanh múa vuốt của cô lại, cọ cọ cằm trên tóc cô: “Không phải là do bảo bối em quá chuyên tâm đó sao.

Vật thí nghiệm là anh đã trở lại rồi, hiện giờ em có thể trực tiếp lấy anh ra luyện tay.”
An Lai khịt mũi coi thường: “Ai hiếm lạ gì anh.”
“Còn không phải sao, anh rất hiếm có đó.”
Vốn đã không còn bất ngờ, An Lai bình nứt không sợ bể, lôi hộp quà trong chăn ra ném cho anh: “Của anh đó.”
Viên Thanh Cử buồn bực mở ra, quả thật có chút ngạc nhiên vui mừng, không ngờ cô gái nhỏ còn có quà cho anh.

Nhưng lại nghe cô nằm sấp trên giường lầu bầu: “Tuy rằng cũng có quẹt thẻ, nhưng phần lớn là tiền công của em đó, vất vả hai tháng, toàn bộ tiêu hết rồi.

Không so được với món quà của bác Hách chuẩn bị cho anh, anh xem như đồ kỷ niệm đi.”
Viên Thanh Cử buông hộp, ngồi xuống mép giường, cúi người mềm nhẹ ôm lấy cô, dịu dàng nói: “Anh rất thích.”
An Lai mặc anh ôm, hừ một tiếng: “Anh dám không thích thử xem! Em đã chọn rất lâu đó.”
Viên Thanh Cử muốn ôm cô lại, nhưng tiếc rằng An Lai vẫn còn thấy quẫn bách, cứ chôn mặt trong chăn không chịu dậy.


Anh đành phải vén tóc trên cổ cô lên, hôn từng chút từng chút, đôi khi khẽ cắn một cái lên lớp thịt non, dỗ: “Em thắt cho anh được không?”
An Lai bị anh đè, đẩy ra không được, cơn tê dại trên cổ khiến cô nhịn không được vặn vẹo người muốn né tránh, cuối cùng chỉ đành phải xoay mặt ra, miễn cưỡng nói: “Anh không có tay sao.”
Viên Thanh Cử không đáp, chỉ chuyển môi sang bên tai cô, khẽ liếm khẽ cắn.

Cô sợ nhất là cái này, cuộn tròn người thành một cục núp dưới thân anh, nhưng anh từng bước ép sát khiến cô muốn tránh cũng không được.

Cuối cùng cô ưm một tiếng, đôi tay trắng như phấn đánh anh: “Hỗn đản.”
Người đàn ông dễ dàng bắt được bàn tay nhỏ xinh, đè nó lên đỉnh đầu cô, mỉm cười: “Bảo bối, em có thắt caravat cho hỗn đản hay không đây?”
An Lai bị anh đùa giỡn đến hai má phiếm hồng, thở gấp, không có khí lực mắng: “Vô sỉ.”
“Hắc hắc, đa tạ bà xã khích lệ.” Tay kia của anh đã bắt đầu sờ soạng khóa kéo bên hông chiếc đầm cô mặc, lại tập

kích nút cài sau lưng, giải thoát cho hai bầu mềm mại.
Lúc này An Lai mới phát giác, cô luống cuống tay chân đẩy anh ra: “Anh không phải muốn em thắt caravat cho sao, còn không đứng dậy.”
“Không vội, sáng mai thắt cũng được, hiện giờ anh muốn cảm tạ bảo bối đã tặng quà cho anh, có qua có lại mới toại lòng nhau mà.” Viên Đại Lang thoải mái áp chế cô vợ nhỏ không nghe lời, ngã xuống giường một lần nữa.
An Lai giận anh da mặt dày, nhưng cũng không có biện pháp nào, anh cũng đoan chắc điểm này nên mỗi lần đều dây dưa như vậy, càng bất đắc dĩ là lần nào cũng thành công.

Cô nhấc chân muốn đá anh một cước nhưng lại quên mất mình đang mặc váy, vừa nhấc, váy đã trượt đến eo, quang cảnh bên trong cũng lộ ra hoàn toàn.

Con sói vô sỉ được hời, bàn tay sau lưng cô dời lên đùi, nhấc đùi cô cong lên tới đầu vai, làm thành một tư thế rất ngượng ngùng, “Bảo bối đừng quá sốt ruột, chúng ta cứ từng bước từng bước mà làm.”
Nói rồi anh cầm tay cô để lên thắt lưng mình: “Bảo bối cởi giúp anh.”
Người là dao thớt ta là thịt cá, An Lai khóc thương: “Lát nữa sẽ có người lên gọi chúng ta ăn cơm.”
Người đàn ông vội vàng kéo váy cô lên, còn bớt chút thời gian hôn cô mấy cái: “Yên tâm đi bảo bối, bọn họ không lỗ mãng vậy đâu.”
Cô gái nhỏ vẫn còn muốn phản kháng: “Nhưng mà… ưm ừm… Em… em đói bụng.”
Cô gái nhỏ không nghe lời, anh chỉ có thể tự mình cởi dây lưng, cởi quần lót: “Anh biết, không phải anh đang vội cho em ăn no đây sao.”
An Lai biết lúc này con sắc lang chưa thỏa mãn nhất định sẽ không bỏ qua cho cô, cô vòng tay qua vai anh, cách lớp áo trong cắn vai anh một cái, khe khẽ thúc giục: “Vậy anh nhanh chút.”
Viên Thanh Cử vừa lòng với sự ngoan ngoãn của cô, anh vừa hôn dồn dập vừa dỗ: “Ngoan, cởi áo trong cho anh.”
Tay cô gái nhỏ hơi run lên, sờ sờ nút áo: “Chân em mỏi rồi.”

Người đàn ông cười khẽ một tiếng: “Được.” Lúc này mới thả chân cô đang gác lên vai anh xuống, kề vào tai cô nói nhỏ mấy câu.
An Lai đỏ mặt, hiện giờ quyền khống chế thân thể không còn thuộc về cô nữa, cho nên cô còn có thời gian phân thần nghĩ, người đàn ông này lúc lên giường mặc dù không nói một câu thô tục nào, nhưng từng chữ từng chữ đều khiến cô mặt đỏ tai hồng, vô cùng tức giận.
Lúc này cửa phòng bị gõ vang, tiếng bác Hách truyền vào: “Cậu ba, ăn cơm thôi.”
An Lai khẩn trương đẩy anh ra: “Em đã nói là sắp ăn cơm mà, anh tránh ra.”
Người đàn ông sao chịu nghe được, bất mãn nói thầm: “Đừng lo, ông ấy không tùy tiện vậy đâu, phòng ngủ chính bọn họ không dám vào.”
Quả nhiên bác Hách đứng ngoài kêu thêm một tiếng, không được đáp lại thì rời đi.
Viên Thanh Cử cười: “Bảo bối, chúng ta chuyên tâm được rồi.”
An Lai làm mặt đau khổ, tức giận cắn cổ Viên Thanh Cử vài ngụm mới hết giận.

Nhưng lại nhanh chóng bị anh kéo xuống, về phần cái miệng nhàn rỗi kia đương nhiên là bị giam lại, bên tai cô còn nghe thấy tiếng cười thỏa mãn của anh: “… Mèo con ~ nếu muốn cắn em có thể thử nơi khác, cổ anh ngày mai còn phải ra ngoài gặp người.”
“…” Trên đời này còn có người nào vô sỉ hơn anh không.
Cứ như biết cô đang nghĩ gì, Viên Thanh Cử vẫn dành thời gian dạy dỗ cô trong lúc cấp bách: “Bảo bối, lên giường có ác liệt thế nào thì cũng chỉ là tình thú thôi.”
An Lai nhìn chằm chằm trần nhà, vô cùng chờ đợi tháng chín đến, lúc đó cô có thể vào ở ký túc xá, để xem con sói ác độc này còn ăn hiếp cô thế nào.

Cô nghĩ rồi hừ hừ đắc ý, nhưng cô lại quên mất, cho dù có hợp lại trí thông minh, mưu kế của mười An Lai lại thì cô cũng không sánh bằng một Viên Thanh Cử.
Chân tướng thật sự quá tàn khốc.
Đợi đến cuối cùng “vân thu mưa nghỉ”, An Lai quay lưng lại, không còn muốn mất mặt xấu hổ xuống phòng ăn cơm nữa, yếu ớt ôm chăn: “Anh mang bữa tối lên cho em đi.”
Viên Thanh Cử sảng khoái tinh thần lau tóc, ngồi ở mép giường, dùng giọng nói vô cùng đáng đánh đòn hỏi: “Chẳng lẽ em không biết là em không xuống, đám người giúp việc sẽ càng nghĩ nhiều hơn sao?”
An Lai ném gối vào mặt anh, oán hận nghĩ thầm muốn lập tức về nhà chính hỏi ông nội, loại này rốt cục dùng cái gì nuôi lớn, trước mặt người khác thì tây trang tinh anh, sao ở nhà lại da mặt dày như vậy.
Viên Đại Lang kéo cô vào ngực: “Dậy đi, bảo bối.

Lần trước không phải em muốn ăn sườn mật ong chính tông của nhà sao, đầu bếp hôm nay mới lấy được công thức, đang chờ em xuống thử đó.

Đúng rồi, nghe nói hoa sen trong hồ đã nở một đóa, em còn không mau nhanh chân xuống xem?”.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện