Nếu Có Duyên Sống Lại

40: Đến Trường


trước sau


Edit: Nhisiêunhân
Da mặt An Lai vẫn không đủ dày, tuy rằng không có ai nói gì, lúc ăn cơm cũng đuổi hết mọi người ra ngoài, trong nhà ăn chỉ còn lại hai người là cô và Viên Thanh Cử.

Nhưng đang ăn thì cô lại dừng, dùng sắc mặt kinh sợ nhìn Viên Thanh Cử.

Viên Thanh Cử ngồi đối diện cũng bị cô làm sợ theo, buông bát đũa, lại đột nhiên nghe cô nói ra lời anh không tưởng tượng được: “Chúng ta luôn không dùng biện pháp an toàn nào hết, lỡ mang thai thì sao?”
Tâm tình Viên Thanh Cử hiện giờ rất phức tạp, lần đầu tiên lại sinh ra cảm giác thác loạn dụ dỗ thiếu nữ vị thành niên.

Anh rất muốn nói là, cô nương, chúng ta đã sắp cùng giường ba tháng rồi em mới nhớ tới vấn đề tránh thai.
Cung phản xạ này…
Nhưng anh chỉ giật giật khóe miệng, châm chước tìm từ rồi nói: “Em không muốn có con?”
Cô gái đối diện lắc đầu như trống bỏi, lắc đến đôi mắt Viên Thanh Cử trầm xuống.

Lát sau anh mới nói: “Lần trước không phải thầy thuốc Trần nói em thể hàn, không dễ thụ thai đó sao?”
Lúc này cô gái nhỏ mới giật mình, gật đầu: “Cũng đúng.” Rồi nhẹ nhàng thở ra.
Hành động này, Viên Thanh Cử nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng vẫn không nhịn được hỏi một câu: “Lỡ như có, chúng ta sinh nó ra được không?”
Biểu cảm của cô lại chuyển thành mờ mịt bất lực: “Không… không thể nào.”
Viên Thanh Cử không đành lòng ép cô, đành thở dài, vỗ vỗ đầu cô: “Không có chuyện gì đâu, nhanh ăn đi.”
“Ừm.”
Viên Thanh Cử bưng bát lên, nhưng món ăn yêu thích vào miệng lại trở nên nhạt nhẽo đi nhiều.
An Lai vẫn chưa chú ý đến vẻ mặt biến hóa của anh, tiếp tục lo lắng dặn dò: “Về sau chúng ta chú ý chút.” Nói rồi mới bất giác nhận ra áp suất của Viên Thanh Cử rất thấp, cô hơi chột dạ bổ sung: “Chủ yếu là em vẫn còn muốn đến trường.”
“Ừ.” Viên Thanh Cử cúi đầu đáp, nếu không phải An Lai rướn người lên thì nhất định không nghe được anh nói gì.
Sáng sớm hôm sau, An Lai không tránh được bị Viên Thanh Cử lôi ra khỏi chăn bắt cô thắt cà vạt cho mình.

Theo cách anh nói là, tận dụng hết công suất, bằng không tay nghề của An Lai học xong lại uổng phí rồi.

An Lai oán niệm vạn phần.
Chẳng mấy chốc đã tới tháng chín.


Trước ngày khai giảng, Viên Thanh Cử cố ý nghỉ phép một bữa, đưa An Lai đến đại học ở Thanh Yển.
Trước khi vào học, bọn họ đã tham khảo vấn đề nên ở ngoại trú hay nội trú.

Viên Thanh Cử đương nhiên là muốn An Lai có thể về nhà mỗi ngày, dù sao hoàn cảnh ở ký túc xá cũng quá kém.

Tuy rằng trường học cách núi Nghiệp hơi xa, nhưng có tài xế mỗi ngày đưa đón cũng không quá bất tiện.
An Lai sao có thể theo ý anh được, thật vất vả mới chờ đến cơ hội được tự do.

Cô cảm thấy, nửa năm qua, ngoài mấy người nhà họ Viên ra cô chẳng tiếp xúc được ai khác nữa.

Lúc ở nhà không có hàng xóm gì, chỉ có An Phúc Nam thường hay đến bàn luận các món ăn tâm đắc.

Trên trấn nhỏ kia tốt hơn chút, chung quanh có không ít người, nhưng đều là bà nội trợ.

An Lai mới là cô gái mềm mại ngọt ngào hai mươi tuổi, còn chưa muốn gia nhập vào hàng ngũ đó sớm như vậy.
Dây dưa với Viên Thanh Cử rất nhiều ngày mới được anh đồng ý cho ở ký túc xá, nhưng điều kiện tiên quyết là Chủ Nhật phải về nhà ở.
An Lai ôm mối khát khao được đi học, một lần nữa bước chân vào vườn trường xanh tươi này.
Trái ngược với tâm tình nhảy nhót của cô, sắc mặt Viên Thanh Cử đương nhiên không thể đẹp được.

Sau khi xe chạy vào cổng, An Lai vẫn luôn ghé vào cửa sổ nhìn sinh viên tới tới lui lui bên ngoài, hoàn toàn xem nhẹ sự tồn tại của anh.
“Vui đến vậy sao?”
An Lai cũng không quay lại, gật đầu, lớn tiếng đáp: “Cảm giác như em được sống lại lần nữa vậy!”
Viên Thanh Cử không thể nhịn được thả chậm tốc độ xe, duỗi tay phải ra túm cô lại.
“Anh làm gì thế? Suýt nữa đứt cổ em luôn rồi.”
Viên Thanh Cử liếc cô một cái, tay gõ vô lăng: “Vậy em giải thích cho anh, cái gì gọi là ‘sống lại lần nữa’? Chẳng lẽ em cảm thấy trước giờ em sống như cái xác không hồn sao?”
An Lai biết anh còn để ý chuyện cô không chịu về nhà mỗi ngày, lúc này mượn đề tài để nói chuyện với cô.


Cô vội vã vuốt thuận lông anh: “Em có thể bật có thể nhảy, xác không hồn sao so với em được.

Thật sự là ở cùng ông xã anh mỗi ngày rất hạnh phúc, anh cưng chiều em như thần tiên, bây giờ là em hạ phàm thể nghiệm cuộc sống nhân gian đó mà.”
Viên Thanh Cử không vạch trần cô: “Bớt nịnh nọt đi, em cho là trường học mới mẻ chơi rất vui, đến lúc đó em sẽ biết khó khăn nhân gian chân chính là gì!”
“Ai da, năm nhất em còn chưa học xong đã nghỉ mất, bây giờ quay lại nếu còn ở nhà, vậy không tiếp xúc được nhiều với bạn học, làm sao chung sống với họ được chứ.

Đến lúc đó nhất định em sẽ bị cô lập, em còn ở đây ba năm nữa mà, anh cũng không muốn em buồn bã suốt ba năm này đúng không.”
Viên Thanh Cử thở dài, sao lại sâu sắc cảm nhận được loại cảm giác con lớn không nghe lời mẹ này chứ?
Ngừng xe trước quảng trường được quy hoạch riêng dùng cho khai giảng, Viên Thanh Cử dẫn An Lai qua chỗ đóng học phí, lại đến đưa tin cho người hướng dẫn, xong xuôi mới chuẩn bị lên phòng ngủ.
Vì đường lên phòng ngược lại hướng đậu xe, nên Viên Thanh Cử qua lấy hành lý, An Lai đứng chờ ở trước ký túc xá.

Mặt trời cao trên đỉnh đầu, An Lai nhìn xung quanh, tìm một bóng cây đi đến.

Còn chưa tới nơi thì đã nghe thấy một giọng nói nhiệt tình: “Chào mỹ nữ, em là tân sinh viên của khoa tiếng Trung phải không? Có gì cần trợ giúp không?”
An Lai dừng chân nhìn, là một nam sinh đang cười rất tươi, cao gầy mảnh khảnh, làn da phơi nắng đỏ ửng, trên tay còn đeo băng đón tân sinh viên.

An Lai nhìn nhìn trạm đón tân sinh khoa Trung dưới tàng cây cách đó không xa, xem ra cậu ta đã hiểu lầm.
“Chào cậu, tôi là khoa Trung, nhưng mà không phải sinh viên mới.”
Người kia rất kinh ngạc: “Không phải đâu, một đại mỹ nữ như cậu nếu tôi đã gặp thì nhất định sẽ không quên.”
“Trước kia tôi bị bệnh nên tạm nghỉ học một thời gian.”
“A… Cậu không phải là người của ban ba chứ?”
An Lai cũng không xác định mình ở ban mấy, cười pha trò: “Đại khái là tôi.

Không ngờ lại nổi tiếng như vậy.”
Cậu nam sinh cười hắc hắc: “Đãi ngộ của mỹ nữ mà.


Cậu chờ tôi một lát, tôi lấy bình nước cho cậu.”
Nam sinh nhanh chóng chạy về trạm đón tân sinh, lấy nước trong hộp giấy.

Mấy nam sinh khác hi hi ha ha ôm hộp giấy không để cậu

ta lấy: “Mỹ nữ là tài nguyên chung, không được độc chiếm nha.

Cậu mang mỹ nhân lại đây đi!”
Nam sinh kia nhìn thoáng qua An Lai, đạp cậu ta một cước: “Cút… Thu lại bộ dạng thèm khát của mấy người đi, quá dọa người!”
An Lai cười lắc đầu tránh ra, đi đến một bên khác dưới bóng cây của trạm đón người mới, thật sự rất muốn hắng giọng xướng một câu: Thanh xuân lửa đỏ, năm tháng xanh tươi.

Đây mới là thanh xuân.

Mấy tháng ở cùng Viên Thanh Cử chỉ là lão khí hoành thu (ra vẻ người lớn) mà thôi!
Nam sinh kia nhanh chóng đi đến, cầm một lọ nước đá trong tay: “Hôm nay nóng quá, uống nước đi.” Trước khi đưa còn dùng khăn giấy lau nước đọng ngoài bình: “Đúng rồi, tôi tên là Nghiêm Kha, cũng học khoa tiếng Trung, ban một.”
An Lai còn đang trong thời kỳ dùng dược thiện, Viên Thanh Cử không cho cô động đến đá, nhưng mà ý tốt của người ta cũng không tiện cự tuyệt, cô đành nhận lấy: “Cảm ơn! Cậu cứ đi đi, tôi ở đây nghỉ một lát chờ người.”
“Không vội không vội, bận rộn cả buổi sáng, vừa lúc nghỉ ngơi.”
An Lai cười cười, có chút đau đầu.

Cứ tán gẫu câu được câu không như vậy, đương nhiên người nói nhiều nhất là Nghiêm Kha.

Từ thời tiết nói đến tân sinh viên, còn nói đến vài truyền thuyết lý thú trong trường ít ai biết, cuối cùng lại nhắc tới Lý Thương Ẩn.
An Lai xấu hổ, đụng phải người cuồng học tập rồi sao?
Cũng may Viên Thanh Cử quay lại rất nhanh, An Lai như trút được gánh nặng: “Ừm, Nghiêm Kha, người nhà tôi đến rồi, nói chuyện sau nha.”
Nghiêm Kha rốt cuộc cũng kết thúc cuộc sống bi thảm của Lý Thương Ẩn, thấy Viên Thanh Cử tay cầm bao lớn bao nhỏ đi tới thì hai mắt tỏa sáng, vội vàng qua nghênh đón: “Hai người đến phòng nữ sinh phải không, tôi dẫn đường cho.”
An Lai nhìn ánh mắt sáng lòe lòe của cậu ta, rất muốn hỏi là, bạn học à, khuynh hướng giới tính của cậu có bình thường không?
Nghiêm Kha bước lên nhận hành lý trong tay Viên Thanh Cử, lễ phép nói: “Chú à, để cháu giúp chú.”
Khóe miệng Viên Thanh Cử giật giật, An Lai lập tức che miệng cười, lại bị Viên Thanh Cử trừng mắt.
Viên Thanh Cử đưa tay cản Nghiêm Kha lại: “Không cần, không nặng lắm.”
“Không sao đâu chú, từ đây đi qua còn phải một đoạn nữa mà.” Cậu ta đẩy tay Viên Thanh Cử ra, Viên Thanh Cử thất thủ đánh mất hai vAn Laii hành lý.
Từ chỗ đón người mới đến ký túc xá nữ đúng là còn một đoạn, bọn họ đi khoảng mười phút.

Đến dưới lầu, Nghiêm Kha còn muốn giúp mang lên, nhưng có điện thoại gọi qua nên đành phải không tình nguyện rời đi, trước khi đi còn lễ phép khen Viên Thanh Cử một câu: “Chú à, chú bảo dưỡng thật tốt, nhìn rất trẻ, như chỉ mới ba mươi thôi.” Cũng không để ý sắc mặt Viên Thanh Cử, cậu ta bổ sung thêm: “Lúc cháu còn học tiểu học thì ba cháu đã mang cái bụng bia rất to rồi.”
Viên Thanh Cử nhìn tên lỗ mãng đã chạy xa, thật muốn bắt cậu ta về rống to một câu: Lão tử vốn mới ba mươi tuổi mà!
An Lai ôm bụng: “Không cười, không cười… Chú à, chú thoạt nhìn rất trẻ, mới ba mươi tuổi… Ha ha ha ha…”

Viên Thanh Cử trừng mắt nhìn cô ba mươi giây, kéo vAn Laii hô một tiếng đi về.
“Anh đi đâu vậy?”
Viên Thanh Cử không quay đầu lại, đáp: “Đi làm thủ tục học ngoại trú, bệnh mọt sách sẽ truyền nhiễm, anh cũng không thể để em ở chung với đám người này lâu được.”
An Lai thấy anh thật sự tức giận, sốt ruột đuổi theo, đồng ý mấy hiệp ước bất bình đẳng khó mở miệng thì mới dỗ yên anh được.

Nhưng mà vừa nhìn thấy gương mặt tuấn tú của anh, cô lại nhịn không được muốn cười, nhưng không dám cười nữa, nhịn đến nội thương.
Phòng ngủ của An Lai ở lầu bốn, phải tìm dì quản lý lấy chìa khóa.

Phòng bốn người, hiện tại chỉ có một nữ sinh ở đây, đang ngồi trước cửa sổ ăn cơm.

Nghe thấy tiếng vang, cô ta quay đầu lại, An Lai phát hiện đó là một cô gái rất xinh đẹp, tuy rằng mặc áo ngủ nhưng cũng không ảnh hưởng đến ánh sáng rực rỡ của cô, khiến mọi người cũng sáng mắt theo.
“Chào cậu, mình là An Lai, trước kia ở đây.”
Cô gái kia buông cặp lồng cơm, nhàn nhạt nói: “Hoan nghênh trở về, bệnh của cậu thế nào rồi?”
“Đã tốt hơn nhiều.

Cám ơn.”
Cô gái kia đi tới, dỡ thang xuống trèo lên một cái giường: “Cậu không ở đây, tụi mình có bỏ vài thứ trên giường cậu, để mình mang xuống.”
An Lai phát hiện trên giường để một ít đồ linh tinh, cô vội xua tay: “Không cần đâu, cậu tiếp tục ăn cơm đi, mình có mang theo lao động mà.”
Viên Thanh Cử gật đầu chào hỏi với cô gái: “Đã quấy rầy, tôi đến chuyển là được.”
Cô gái cũng không thấy ngại, ngồi về chỗ tiếp tục ăn cơm, chỉ chỉ ngoài ban công cho Viên Thanh Cử: “Chuyển ra ban công đi, đợi hai người kia về sẽ tự thu dọn đồ của mình.”
Viên Thanh Cử chuyển đồ, lúc này An Lai mới bắt đầu đánh giá căn phòng.

Đồ linh tinh hơi nhiều, nhưng cũng coi như sạch sẽ, trong sọt rác cũng không có bao nhiêu thứ.
Giường cô là giường trên, phía dưới là tủ quần áo và bàn học.

Mỗi giường đều có một bảng tên, giường của cô gái kia viết hai chữ “Hoa Linh”.

An Lai chậm rãi nghiền ngẫm, cảm thấy rất thú vị, tên như người, tươi đẹp chói mắt.
Chủ nhân của hai giường khác theo thứ tự là “Lục Viên” và “Hứa Tú Cúc”, có lẽ trước kia từng gặp qua, nhưng hiện tại cô thật sự không có ấn tượng gì.

Cô chỉ cảm thấy thời đại này mà còn có người tên “Hứa Tú Cúc”, cũng thật là kỳ hoa..


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện