Sau một thời gian ngắn im lặng, Cố Kinh Thời nói: "Nhưng chúng ta là phu thê, bối phận như vậy...!Không thích hợp nhỉ?"
"Thành thân chưa?" Hề Khanh Trần hỏi lại.
Cố Kinh Thời: "Chưa."
"Vậy không tính là phu thê." Hề Khanh Trần mặt không cảm xúc.
"Xem xét quan hệ của hai người..." Hề Khanh Trần im lặng một lúc, dường như không muốn thừa nhận quan hệ của hai người họ, nhưng lại giả vờ nghiêm trang: "Hắn có thể gọi nàng là dì."
Thịnh Ý: "..." Mẹ nó gọi cô là dì á, đây là lời con người có thể nói ư?
Không nói nên lời lúc lâu, biểu cảm của Cố Kinh Thời dần từ đấu tranh đến đồng ý: "Sư tổ nói không sai, là ta sơ ý."
Cố Kinh Thời gật đầu với cô: "Quốc có quốc pháp, môn có môn quy.
Mặc dù hai ta là đã đính hôn, nhưng cũng là đệ tử Phùng Nguyên tông.
Đã là đệ tử Phùng Nguyên tông thì phải theo bối phận, quy củ tông môn.
May mà sư tổ từ tâm nhắc nhở, ta và nàng mới không phạm lỗi lớn."
Thịnh Ý: "..." Ta thấy bệnh của ngươi nặng lắm rồi đó.
"Vẫn nên gọi sư thúc đi, dì khó nghe quá." Cố Kinh Thời nhanh chóng quyết định.
Cuối cùng Hề Khanh Trần cũng cho hắn một ánh mắt: "Cũng được."
Hai người này không hỏi ý kiến của Thịnh Ý, nhanh chóng đồng thuận.
Thịnh Ý vừa cạn lời vừa bất đắc dĩ, cúi đầu nhìn pháp y quấn quanh người, vội vàng lấy ra đưa cho Hề Khanh Trần: "Sư tổ, pháp khí của người."
Hề Khanh Trần cụp mắt nhìn pháp y, bình tĩnh nói: "Nó muốn đi theo nàng hơn, nàng giữ lại đi."
"Không, không ổn lắm." Chỉ nhìn nó có linh tính vậy cũng biết là pháp khí cấp bậc rất cao, Thịnh Ý thật sự không muốn nhận.
Ban đầu là cô không rõ thân phận của hắn nên tự tiện trêu chọc, bây giờ bội bạc tình nghĩa, cũng không muốn làm hòa, sao có thể nhận đồ của hắn.
"Sư tổ, người nên giữ lại đi." Ánh mắt Thịnh Ý kiên định.
Hề Khanh Trần nhìn cô hồi lâu, im lặng vươn tay, pháp y lại không chịu trở về, chỉ quấn lấy bàn tay Thịnh Ý không buông.
"Nàng không cần ngươi." Hề Khanh Trần nói khẽ: "Hà tất phải lì lợm la li.ếm."
Thịnh Ý: "..." Cô nghi hắn đang chỉ cây dâu mắng cây hòe.
"Về đi." Hề Khanh Trần lại nói.
Cuối cùng pháp y cũng cam chịu, gấp mình lại rồi rơi vào trong tay Hề Khanh Trần, tay áo xếp chồng lên nhau tựa như đau đớn ôm lấy chính mình.
Lúc trước Thịnh Ý chỉ áy náy với Hề Khanh Trần, lần này lại thêm một thứ nữa.
Cô không nói gì, một lúc lâu sau vội vàng cáo từ, kéo Cố Kinh Thời chạy trốn.
Sơn môn ầm ầm đóng lại, ngăn cách ánh mắt trầm tĩnh của hắn.
Cuối cùng Thịnh Ý cũng thở phào nhẹ nhõm, vừa định nói thì nghe Cố Kinh Thời nói: "Sư thúc, pháp y kia là thần khí thượng cổ, vì sao người không cần?"
"...!Nuốt hai chữ kia vào cho ta." Thịnh Ý cạn lời: "Ngươi gọi thuận miệng quá nhỉ."
Cố Kinh Thời ngây thơ ngu ngốc: "Không thì sao?"
Khóe miệng Thịnh Ý giật giật, không muốn giải thích cho hắn.
Cố Kinh Thời vội vàng đi theo cô: "Người còn chưa trả lời ta đâu sư thúc, hôm nay có thuận lợi không? Người kính trà sư tổ hả? Hôm nay ngài ấy có dạy người công pháp gì không? Người học được cách dùng linh lực chưa?"
"Cố Kinh Thời." Thịnh Ý dịu dàng nhìn hắn.
Cố Kinh Thời lập tức câm miệng, nhưng lại cảm thấy oan uổng: "Ta không trêu chọc người mà?"
Nhìn đức hạnh vừa sợ hãi vừa cảnh giác của hắn, quả thực Thịnh Ý không biết nên nói gì, một lúc lâu sau nghẹn ra một câu: "Vừa rồi sư tổ giáo huấn ngươi như vậy, ngươi không tức giận?"
"Sư tổ cũng là vì tốt cho ta, để ta nhớ lâu một chút, sau này mới không làm loạn bối phận trước mặt người khác, sao ta có thể tức giận chứ?" Cố Kinh Thời thở dài, tỏ vẻ đã hiểu: "Thương cho roi cho vọt."
Thịnh Ý: "..." Hết cứu.
Cô không còn sức chửi mắng, mặc kệ hắn, đáng tiếc Cố Kinh Thời đã không gặp cô cả ngày, ham m.uốn nói chuyện tràn trề, dọc đường cứ kể hết mọi chuyện hôm nay.
Khi nhắc đến vị đại tiểu thư vừa về tông môn kia, mắt hắn cong cong.
"Vốn còn tưởng ánh mắt của đệ tử Càn Phong đều mọc trên đỉnh đầu, tỷ ấy là con gái tông chủ càng chướng mắt xuất thân của ta.
Không ngờ hôm nay lại chủ động tìm ta nói chuyện, còn nói muốn trò chuyện với ta, Phí Chiết giận đến mức mặt tối sầm."
Nếu như lúc trước khảo hạch tranh hạng nhất, hắn và Phí Chiết chỉ là quan hệ cạnh tranh, vậy trải qua hơn nửa tháng tra tấn và bị tra tấn, hai người đã hoàn toàn trở thành kẻ địch.
Cố Kinh Thời nhớ tới biểu cảm lúc đó của Phí Chiết, tâm trạng tốt đến mức muốn bay lên.
Thịnh Ý nhìn dáng vẻ đắc ý của hắn, nghĩ thầm cô không ngờ mình im lặng thờ ơ nhìn cốt truyện phát triển cũng không chặt đứt duyên đào hoa của nam chính.
Mặc dù bọn họ sống chung sai cách, Cố Kinh Thời ở trước mặt cô ngày càng ngu ngốc, nhưng ngày thường ở trước mặt người ngoài vẫn có chút quyến rũ.
Nghĩ đến đây, Thịnh Ý cũng không nhắc hắn chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo, chỉ nhắc nhở sâu xa: "Gần đây ăn nhiều hơn chút, bồi bổ cơ thể thật tốt."
"Có ý gì?" Cố Kinh Thời khó hiểu.
Vẻ mặt Thịnh Ý hiền từ: "Sắp chính thức bái nhập môn hạ tông chủ rồi, không bồi bổ cơ thể thật tốt thì sao có thể tu đạo?"
"Có lý." Cố Kinh Thời bừng tỉnh, tỏ vẻ đồng ý.
Thịnh Ý cười cười, cùng hắn về nhà.
Ban ngày Cố Kinh Thời phải ứng phó với đám người xum xue nịnh nọt, lúc này đã sớm buồn ngủ, vừa về phòng đã dựa vào cạnh bàn ngủ.
Còn Thịnh Ý đã ngủ cả chiều, bây giờ không buồn ngủ chút nào.
Từng phút từng giây ở cùng Hề Khanh Trần ban ngày nay hiện hữu trong đầu cô, mỗi một hình ảnh hóa thành một câu...
"Tiểu Ý."
Rõ ràng giọng nói bình tĩnh và lạnh lùng, khi gọi tên cô lại có phần lưu luyến, mỗi chữ như có thể vắt ra nước.
"Tiểu Ý."
Từ nhỏ đến lớn không biết có bao nhiêu người đã gọi cô như thế, nhưng từ đó trong miệng hắn lại khác.
"Tiểu Ý."
Thịnh Ý bật dậy, đi chân trần ra ngoài, lúc đi ngang qua Cố Kinh Thời, Cố Kinh Thời đang say giấc xoay người, tiếp tục ngủ say.
Cô cong khóe môi, bước nhẹ lại theo bản năng, một mình ra ngoài phòng.
Lúc đầu Càn Phong đối đãi với Cố Kinh Thời đứng đầu kỳ thi tốt vô cùng, trong phạm vi mười dặm chỉ có căn nhà này, phía sau là rừng trúc lớn, phía trước là bàn ghế đã, ngẩng đầu có thể thấy trời sao.
Thịnh Ý đứng trong sân, cảm nhận không khí hơi khô nóng của đầu mùa hạ, lắng nghe tiếng động dịu dàng của rừng trúc đong đưa, câu "Tiểu Ý" cũng dần nhỏ đi.
Cô dần dần thả lỏng, bước lên mặt đất mềm mại đến bàn đá, ngồi xuống ngẩn người nhìn từng ngọn núi phương xa.
Một cơn gió thổi qua, thổi mái tóc mai của cô chạm vào khuôn mặt, cô khựng lại hoàn hồn, bỗng nhớ lời Hề Khanh Trần nói với cô.
"Nàng có thể cảm nhận được gió."
"Thử chấp nhận chính mình đi, nàng không vô dụng như mình tưởng."
Mắt Thịnh Ý khẽ di chuyển, do dự vươn tay ra, ánh trăng rọi lên ngón tay thon dài, như thể đang hôn cô.
Khóe môi cô hơi cong lên một chút, nhắm mắt lại nghiêm túc cảm nhận.
Gió xẹt qua đầu ngón tay, không biết đi hướng nào, cô đột nhiên muốn giữ nó, vì vậy cố gắng dùng suy nghĩ giữ nó lại.
Nhưng mà gió vẫn đi rồi.
Thịnh Ý mở mắt ra, bỗng dở khóc dở cười...!Cô điên rồi sao? Còn cố gắng giữ gió lại, quả nhiên ban đêm khiến đầu khóc người ta không tỉnh táo.
Cô thở phào một hơi, buông tay xoay người đi vào phòng, nhưng một chân vừa bước vào cửa, đằng sau bỗng có một cơn gió.
Thịnh Ý ngẩn người, khó hiểu quay đầu lại thì thấy chỗ cô vừa đứng, lúc này có một cơn gió nhỏ.
Đó là gió, mặc dù không thể nhìn thấy, nhưng có thể tạo thành một xoáy nhỏ trên đất, có thể kéo bụi trong không khí, cũng có thể ma sát với không khí để tạo thành âm thanh, nói với cô sự tồn tại của nó.
Thịnh Ý liế.m môi khô, do dự vươn tay về phía gió, quả nhiên gió bay qua, quấn quanh đầu ngón tay cô.
Mỗi cơn gió trên thế giới đều khác nhau, giống như một dòng sông không bao giờ lặp lại, mặc dù cô vẫn không thể nhìn thấy gió, nhưng lại chắc chắn ngọn gió trên đầu ngón tay cô là ngọn gió lúc nãy cô muốn giữ lại.
Gió dần nhỏ đi, cuối cùng hóa thành không khí, không còn cách nào để chứng minh sự tồn tại của nó, nhưng từng hơi thở, từng nhịp tim của Thịnh Ý là minh chứng tốt nhất.
Cô chớp mắt, chăm chú nhìn chằm chằm ngón tay mình.
Chẳng bao lâu, đầu ngón tay của cô lại có cơn gió nhỏ, cô học theo dáng vẻ của mấy tu giả, đưa tay đánh về phía bàn đá, tiếng gió xé hư không, đánh vào bàn đá.
Nhưng bàn đá không chút thay đổi.
Thịnh sờ sờ mũi, đến gần thử thêm lần nữa, từng đợt gió thổi qua, bàn đá sừng sững không ngã.
Không lâu sau gió ngừng thổi, cô cũng không thể triệu hồi gió nữa, chỉ có thể thất vọng vào phòng.
Có lẽ ngưng thần tĩnh khí quá tốn sức, cô vốn không buồn ngủ, nay vừa nằm lên giường đã vào giấc.
Phía trước ngôi nhà vẫn yên tĩnh trống trải, chỉ có bàn ghế đá đứng đó.
Không bao lâu, bàn đá bỗng phát ra tiếng động nhỏ, một vết nứt hiện ra trên mặt bàn, sau đó biến thành vô số vết nứt.
Chớp mắt đã sáng hôm sau, lại là một ngày nắng đẹp.
Thịnh Ý vừa mơ màng mở mắt đã thấy Cố Kinh Thời nổi giận đi từ ngoài vào, ánh mắt đầy oán giận: "Cũng không biết tên quỷ vô học nào đánh vỡ bàn của chúng ta!"
Thịnh Ý: "..."
"Ta dẫn nàng đi xem." Cố Kinh Thời nói xong kéo cô ra ngoài.
Thịnh Ý buộc phải rời giường, vội vàng mang giày ra ngoài, kết quả vừa ra khỏi cửa đã thấy cái bàn vỡ thành năm bảy miếng nằm dưới đất, bốn cái ghế đá xung quanh như thê thiếp khóc lóc, vây quanh cái bàn nứt.
"Nàng xem." Cố Kinh Thời nổi giận đùng đùng: "Bàn nứt thành như vậy, đêm qua ta lại không nhận ra chút linh lực dao động nào, có thể thấy tu vi của tên quỷ đó cao hơn ta...!Cái tên chó má đó, đừng để ta biết hắn là ai!"
"Ngươi không nhận ra linh lực dao động...!Có phải do không dùng linh lực phá hủy bàn đá không?" Thịnh Ý do dự ngồi xổm xuống, im lặng nhìn ngọn nguồn mấy vết nứt.
Cố Kinh Thời nhíu mày: "Cái bàn này được khắc từ một tảng đá, không dùng linh lực không thể đánh nát được."
Khóe môi Thịnh Ý cong lên: "Vậy nếu như là khả năng thứ hai thì sao?"
"Không thể nào!" Cố Kinh Thời chắc nịch.
Thịnh Ý nhún vai: "Được rồi."
Chưa dứt lời, cô không nhịn được cười: "Ngươi cũng bớt giận, nhanh đi học khóa sáng đi, ta phải đi Chủ Phong đây."
"Sao nàng không tức giận chút nào thế?" Cố Kinh Thời nghi ngờ: "Không chỉ không tức giận, hình như còn hơi...!vui?"
Thịnh Ý chớp mắt, giả vờ: "Ta đã chướng mắt mấy cục đá này từ lâu rồi."
Cố Kinh Thời ngạc nhiên, lửa giận bỗng biến mất hơn nửa: "Sao nàng không nói sớm, bây giờ ta ném chúng đi, đỡ cho nàng chướng mắt."
Thịnh Ý cười, sửa soạn một lúc rồi đi về Chủ Phong.
Trên đường, cô thấy bốn phía không có người, lại thử dùng gió.
Mới đầu thử dùng gió đẩy mình về trước, dùng sức thêm chút nữa, gió càng lúc càng lớn, cô lại