Mặc kệ Thịnh Ý nhiều lần giải thích không có ý đó, nhưng cảm xúc của Hề Khanh Trần vẫn tuột dốc, sau đó xoay người rời đi, không còn xuất hiện trước mặt cô nữa.
Đến giờ Dậu, chuông tan học vang lên, khiến người ta tê dại từ trong xương.
Thịnh Ý chờ mãi không thấy Hề Khanh Trần, rối rắm một lát, cô tìm được giấy mực trên đại điện, viết vài câu mới từng bước lưu luyến rời đi.
Cô vừa đi, Hề Khanh Trần nhìn trộm trong bóng tối cả ngày mới đi ra, nhìn lá thư trên bàn từ xa, da mặt căng chặt.
Thật ra lúc nhìn thấy vẻ mặt hoảng loạn của cô, hắn đã biết mình trách oan cô.
Nhưng đã lâu không lâu cô lo lắng cho mình, bỗng sinh ra chút hèn hạ tham lam.
Chính vì chút hèn hạ tham lam này, hắn từ chối nghe cô giải thích, trốn trong bóng tối nhìn cô phiền não vì mình, không ngờ cô lại cầm giấy bút.
Lần cuối cùng cô viết thư cho mình là khi chạy trốn, từ đó về sau, hắn bỗng bài xích thư từ.
Bây giờ thấy cô vò đầu bứt tai viết thư, hắn bỗng hoảng hốt, tựa như có thể thấy được dáng vẻ cô trăm phương ngàn kế rời khỏi mình.
Đáng lẽ hắn nên đi ra ngăn cô viết thư, đáng lẽ phải hỏi thẳng có phải cô muốn rời đi nữa không, nhưng lúc đưa chân ra vẫn hơi do dự.
Giờ phút này nhìn lá thư trên bàn, tuy rằng chưa thấy nội dung, tay Hề Khanh Trần đã dần nắm chặt.
Nhưng cuối cùng hắn vẫn đi đến, cầm bức thư không sạch sẽ kia...
"Sư tổ, tan học rồi, ta đi trước, ngày mai sẽ đến đúng giờ...!Người đừng giận, lúc nãy ta hỏi người như vậy, thật sự không có ý khác."
Nàng nói ngày mai sẽ đến đúng giờ.
Hề Khanh Trần nhìn chằm chằm lá thư một lát, cuối cùng cũng có cảm giác giống như trút được gánh nặng.
Hắn quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, đã chạng vạng, ánh chiều tà như thiêu đốt đám mây tím, màu đỏ chiếu vào mắt hắn, đôi mắt bình tĩnh như hồ nước ngàn năm lại thêm màu sắc.
Thịnh Ý vừa đi đến Càn Phong, cũng thấy đám mây tím xinh đẹp kia, đáng tiếc không có tâm trạng thưởng thức, ngay cả ngọn gió quấn quít nơi ngón tay cũng ỉu xìu.
Biết rõ cô và Hề Khanh Trần từng có một thời gian, quan hệ của Hề Khanh Trần và Cố Kinh thời sẽ không giống như trong nguyên văn, hôm nay cô không nên hỏi thẳng như thế.
"...!Sao mày ngốc vậy hả!" Cô ảo não gõ đầu mình một cái, giây sau đã nghe thấy tiếng cười nhạo.
Thịnh Ý mím môi, bước nhanh về nhà.
Nhưng vẫn bị chặn lại.
Cô nhìn Lưu Ngọc dắt theo hai tùy tùng, lông mày hơi nhíu lại: "Tránh ra."
"Ôi, làm đồ đệ của sư tổ, mặt cũng hất lên trời rồi." Rõ ràng Lưu Ngọc muốn châm chọc cô, nhưng vừa nói đã đầy ghen tị.
Nếu là người khác được chọn thì thôi, Thịnh Ý ư? Đồ vô dụng linh căn thiếu hụt đó, ngay cả linh lực cũng không dùng được, dựa vào gì lại được sư tổ chọn?
Thịnh Ý chậc chậc: "Chua quá, bình giấm nhà ai đổ rồi?"
"Thịnh Ý!"
"Thịnh Ý là cho ngươi gọi à?" Mặc dù Thịnh Ý không muốn dính dáng đến Hề Khanh Trần nữa, nhưng nếu đã dính dáng thì cáo mượn oai hùm cũng được: "Luận bối phận, ngươi nên gọi ta là sư thúc."
Lưu Ngọc nghẹn họng, sắc mặt bỗng khó coi: "Ngươi cũng xứng?"
"Ta có xứng hay không không đến lượt ngươi nói, sao nào? Ngươi muốn làm trái môn quy?" Thịnh Ý hỏi ngược lại.
"Ngươi!"
"Lưu sư tỷ, không thể."
"Sư tỷ bình tĩnh!"
Hai người đi theo vội vàng khuyên nhủ, Lưu Ngọc cũng hơi bình tĩnh lại, Thịnh Ý liếc nàng ta: "Làm ơn nhường đường, ngươi chặn đường sư thúc rồi."
Lúc này Lưu Ngọc muốn mắng cô, hai người bên cạnh vội vàng kéo nàng ta sang một bên, nhường đường.
Khóe môi Thịnh Ý nhếch lên, cất bước đi về phía trước, nhưng đi chưa được mấy bước, sau gáy đã bị một thứ đánh vào thật mạnh.
Cô đau đớn che đầu, sau đó rút tay lại, lập tức thấy máu.
Thịnh Ý bốc hỏa, tức giận nhìn Lưu Ngọc.
"Sư thúc sao thế?" Vẻ mặt Lưu Ngọc vô tội: "Chúng ta đã ngoan ngoãn nhường đường cho người, người sẽ không làm khó chúng ta chứ?"
Thịnh Ý hít sâu một hơi, quay đầu đi về phía trước, Lưu Ngọc phía sau cười nhạo: "Bái sư tổ làm thầy thì như thế nào, vẫn là đồ bỏ đi mà thôi, ta muốn xem xem ngươi còn kiêu ngạo đến khi nào."
Thịnh Ý dừng bước, đôi mắt cụp xuống không thấy rõ cảm xúc, một cơn gió nổi lên, thổi mái tóc cô hơi rối.
Lưu Ngọc thấy cô dừng lại, càng cười vui vẻ hơn: "Đợi đến khi sư tổ phát hiện người nào đó là gỗ mục không thể khắc, không biết có đuổi ả ta về không, đến lúc đó đúng là trò cười cho tông môn..."
"Lời" vẫn chưa nói xong, cát sỏi trên mặt đất bị gió thổi, bay chính xác vào miệng ả.
Lưu Ngọc biến sắc, lập tức nhổ ra.
Nhưng mà vẫn chưa xong, đất đá trên mặt đất dường như nhắm vào nàng ta, liều mạng bay về phía nàng ta.
Lúc nàng ta phản ứng lại muốn dùng linh lực chống cự thì đã bị đánh đến vỡ đầu.
Thịnh Ý nhìn dáng vẻ chật vật của nàng ta, ngoắc ngón tay một cái, không khí như nặng ngàn cân, đè Lưu Ngọc quỳ xuống.
Có thể à? Khóe môi Thịnh Ý giật giật, cố nhịn mới không bật cười.
"Thịnh, Ý!" Lưu Ngọc ôm vết thương gần một tấc trên trán, giãy dụa cố gắng đứng dậy.
Thịnh Ý bình tĩnh: "Gọi sư thúc."
"Ngươi dùng yêu thuật gì?!" Lưu Ngọc nghiến răng nghiến lợi.
"Ngay cả linh lực ta cũng không biết dùng, có thể dùng yêu thuật gì?" Thịnh Ý thở dài: "Ngươi đó, bình thường làm nhiều việc ác quá, ông trời cũng không nhìn nổi nữa, lúc này mới giáng hình phạt xuống.
Sau này phải cẩn thận từ lời ăn tiếng nói đến hành động, đừng gây phiền phức cho người khác nữa."
Lưu Ngọc chưa bao giờ chịu thiệt như hôm nay, phút chốc cũng không để tâm mình đang quỳ, chỉ muốn giết Thịnh Ý.
Mặc dù Thịnh Ý học được cách dùng gió, nhưng vẫn là cơ thể người phàm không thể chống cự.
Thấy nàng ta dùng sát chiêu cũng chỉ vội vàng lùi về sau.
"Dừng tay!"
Một tiếng quát lớn vang lên, ngay sau đó chiêu thức của Lưu Ngọc bị đánh tan, Cố Kinh Thời trên trời giáng xuống, chắn trước mặt Thịnh Ý.
Cũng gần như cùng lúc, Lưu Ngọc cảm thấy cơ thể nhẹ bẫng, cảm giác gông cùm xiềng xích biến mất, vội vàng bò dậy.
"Tiểu Ý, nàng không sao chứ?" Cố Kinh Thời sốt ruột đỡ Thịnh Ý.
Thịnh Ý lắc đầu, ngước mắt nhìn Triệu Tân Tân đang đi đến.
"Sư thúc." Triệu Tân Tân hành lễ đệ tử với cô.
Không hổ là nữ phụ mà nam chính thích nhất, biết xem xét thời thế.
Thịnh Ý gật đầu, tỏ vẻ đáp lễ.
Triệu Tân Tân lạnh lùng nhìn Lưu Ngọc: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Sư tỷ, Thịnh Ý nàng ta..."
Bốp!
Lưu Ngọc còn chưa nói xong câu, Triệu Tân Tân đã tát, tiếng động khiến mọi người sững sờ.
"Tên húy của sư thúc, ngươi cũng có thể gọi ư?" Triệu Tân Tân lạnh lùng chất vấn, nói không khác lời Thịnh Ý đã nói.
Lưu Ngọc ngẩn người, bỗng không nói nên lời.
Lúc này Triệu Tân Tân mới nhìn Thịnh Ý: "Sư thúc, các nàng bất kính với người, có cần đưa các nàng đến Hình Phạt đường xử lí không?"
Hình Phạt đường nằm ở Khôn Phong, ngày thường làm việc cực kỳ nghiêm khắc, chỉ cần vào nơi đó, không chết cũng bị lột một lớp da.
Đó là nơi tất cả đệ tử Phùng Nguyên tông tránh còn không kịp.
Ban đầu Lưu Ngọc còn sợ Triệu Tân Tân không giúp mình, bây giờ nghe thấy Hình Phạt đường thì hoảng hốt, nhanh chóng quỳ xuống xin tha.
"Sư thúc, đệ tử biết sai, đệ tử không dám nữa, mong sư thúc tha thứ cho đệ tử." Nàng ta vội vàng dập đầu, hai người đi theo thấy thế cũng làm theo, ba người hăng say dập đầu, trán nhanh chóng đầy máu.
Đã làm ra như vậy, nếu cô còn muốn phạt, chỉ sợ sẽ bị nói đối đãi khắt khe với đệ tử.
Triệu Tân Tân có vẻ như giao quyền quyết định cho cô, thật ra là ép cô buông tay.
Dù sao cũng chiếm hời đủ, Thịnh Ý cũng lười so đo: "Bỏ đi, đi hết đi."
"Đa tạ sư thúc!" Lưu Ngọc thở phào nhẹ nhõm, vội vàng dắt hai tùy tùng rời đi.
Triệu Tân Tân nhìn mấy người rời đi, lúc này mới hành lễ với Thịnh Ý: "Nếu sư thúc muốn trừng phạt các nàng, cứ nói nói cho đệ tử biết, đệ tử tuyệt đối không bao che."
Khách khí vô cùng, nhìn thì lịch sự nhưng chưa từng nhìn thẳng người khác, nhớ lại lúc nàng ta ngồi trên cao, bảo mình nhường rương lại...!Mặc dù Thịnh Ý hay mắc sai lầm ngu ngốc ở chỗ Hề Khanh Trần, nhưng cũng không phải ngốc bạch ngọt gì, mặc dù không có cốt truyện gợi ý, cũng có thể nhìn ra nàng ta ngạo mạn từ trong xương tủy.
Nhưng vẫn có kẻ ngu không nhìn ra.
"Triệu sư tỷ, tỷ thật tốt." Cố Kinh Thời cảm kích nói.
Triệu Tân Tân cười khẽ, tay tay sửa cổ áo cho hắn, Cố Kinh Thời ngẩn người, hai má bỗng phiếm hồng.
Đôi nam nữ chó má.
Thịnh Ý thờ ơ lạnh lùng.
Triệu Tân Tân kịp thời rút tay lại, đủ chừng mực, bây giờ mới lần đầu nhìn Thịnh Ý: "Nếu không có việc gì, đệ tử cáo lui trước đi."
Thịnh Ý cười giả, gật đầu.
Triệu Tân Tân xoay người rời đi, nhanh chóng biến mất.
Cố Kinh Thời nhìn theo hướng nàng ta rời đi, rồi nhìn xung quanh như thể nàng ta sẽ quay lại bất cứ lúc nào.
"Triệu Tân Tân có đẹp không?" Người bên cạnh bỗng hỏi.
Cố Kinh Thời thốt lên: "Đẹp."
"Đẹp thế nào?"
"Rất đẹp..." Cố Kinh Thời giật mình, lập tức câm miệng.
Thịnh Ý cười nhạo, quay đầu về nhà, Cố Kinh Thời vội vàng đuổi theo, ho khẽ nói thêm: "Triệu sư tỷ đẹp thật, nhưng vẫn kém nàng, ta cảm thấy không đẹp bằng nàng, trong lòng ta nàng đẹp nhất, còn tỷ ấy...!Đẹp nhất trong lòng Phí Chiết, dù sao tỷ ấy cũng là vị hôn thê của Phí Chiết mà."
"Ồ."
"Thực sự không đẹp bằng nàng, tỷ ấy...!mắt không lớn bằng nàng, tính cách cũng không thú vị như nàng, hơn nữa..." Cố Kinh Thời nói "hơn nữa" cả ngày, cũng không tìm ra điểm thứ ba, chỉ có thể cam chịu hỏi: "Tiểu Ý, có phải nàng ghen không?"
Thịnh Ý dừng chân, bỗng cảm thấy tò mò: "Nếu ta nói ta ghen, thì ngươi sẽ thế nào?"
Mặc dù nữ chính trong truyện hiền thục, nhưng giai đoạn trước cũng thỉnh thoảng ghen tuông, nhất là khi hắn gặp nữ phụ đầu tiên - Triệu Tân Tân.
Mỗi khi nàng ta ghen, nam chính sẽ tặng hoa hoặc váy, đôi khi còn dùng lời ngon tiếng ngọt dỗ dành.
Cô tò mò Cố Kinh Thời sẽ làm thế nào.
Cố Kinh Thời nghe vậy thì khó xử, một lúc lâu sau mới nghẹn ra một câu: "Quỳ xuống xin lỗi?"
Thịnh Ý: "..."
"Hay là tự phạt roi?" Cố Kinh Thời dè dặt.
Thịnh Ý cảm thấy vết thương sau gáy càng đau hơn: "Câm miệng đi, chữa thương cho ta."
"Nàng bị thương?" Cố Kinh Thời kinh ngạc: "Khi nào, sao ta không biết?"
Thịnh Ý cười lạnh, không quan tâm đến hắn.
Hai người ầm ĩ không ngừng, Lưu Ngọc trở lại phòng ngủ cũng lòng đầy phẫn uất.
Nàng ta lớn lên ở Càn Phong, mắt luôn cao hơn đầu, bây giờ không chỉ bị đồ rác rưởi từ Khảm Phong đè đầu, còn bị sỉ nhục như vậy, bực bội đến mức muốn khóc.
Lúc Triệu Tân Tân đi vào, thấy nàng ta đang đập đồ, không vui nói: "Tính tình của ngươi cho ai xem?"
Lưu Ngọc cầm bình hoa cứng đờ, vội vàng hành lễ với nàng ta: "Sư tỷ."
"Hôm nay ta phạt ngươi, ngươi không phục?" Triệu Tân Tân ngồi xuống ghế.
Lưu Ngọc mím môi, bước đến trước mặt nàng ta: "Trước giờ Ngọc Nhi đều tâm phục khẩu phục tỷ tỷ, chỉ là...!Ngọc Nhi không hiểu, vì sao tỷ phải bảo vệ đồ rác rưởi kia?"
"Mở miệng ngậm miệng đều là rác rưởi, còn ra thể thống gì?" Triệu Tân Tân nhíu mày: "Bây giờ ả ta là đồ đệ của sư tổ, nếu nói về bối phận còn cao hơn cha ta.
Nếu chuyện ngươi bất kính với ả ta truyền ra ngoài, cha ta sẽ tự mình đến xử lý việc này, ngươi cảm thấy mình còn sống được không?"
Lưu Ngọc ngẩn người, cuối cũng cũng nhận ra Thịnh Ý đã khác xưa, nghẹn ngào cắn môi: "Đồ đệ của sư tổ vốn nên là tỷ."
Biểu cảm Triệu Tân Tân hơi thay đổi, nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại: "Có thể được sư tổ ưu ái đương nhiên là tốt, không có cũng hết cách, nhìn thoáng ra là được."
Nàng ta nhìn Lưu Ngọc, bỗng chuyển đề tài: "Khi ta vừa đến, tại sao ngươi quỳ trên đất?"
"Thưa sư tỷ, Thịnh Ý tà môn lắm." Lưu Ngọc vội vàng nói: "Rõ ràng không có chút linh lực dao động nào, nhưng có thể dùng đá tấn công muội, hơn nữa không biết vì sao muội lại bị đè lên đất không đứng dậy được..."
Nàng ta lải nhải, đôi môi đỏ của Triệu Tân càng mím chặt hơn, dường như đang suy nghĩ gì đó.
Thịnh Ý bảo Cố Kinh Thời trị liệu đơn giản cho mình, vết thương sau gáy kết vảy, cuối cùng cũng không đau như trước.
Một đêm im lặng, ngày hôm sau khi trời sáng, Thịnh Ý lại đến Chủ Phong.
Lần này cô đi thuyền nhỏ Hề Khanh Trần đưa, chỉ một lúc đã đến, tiết kiệm phần lớn sức lực.
Chiếc thuyền này tên là thuyền Ngân Hà, là pháp khí thượng cổ, mặc dù không có tu vi cũng có thể dùng suy nghĩ điều khiển, nhìn thì đơn giản lại vô cùng cao cấp, trong truyện là cho nam chính, không ngờ lại cho cô...!Nói đi cũng phải nói lại, với quan hệ trước mắt, hẳn Cố Kinh Thời sẽ bị bỏ rơi nhỉ?
Nghĩ đến đây, Thịnh Ý bỗng nhớ chuyện mình chọc giận Hề Khanh Trần hôm qua, bởi vậy lúc thấy hắn, cô lo lắng hơn trước.
"Sư tổ." Thịnh Ý gọi hắn, cẩn thận quan sát vẻ mặt của hắn, tự hỏi có phải hắn vẫn còn giận không.
Hề Khanh Trần bình tĩnh nhìn cô, vẻ mặt bỗng thay đổi: "Nàng bị thương?"
Thịnh Ý ngẩn người: "Ta không..."
Lời còn chưa dứt, cô bị kéo qua, Thịnh Ý đứng không vững, ngã vào trong ngực Hề Khanh Trần, hai má vùi vào vạt áo trước của hắn.
Cô cuống quít giãy dụa muốn đứng dậy, Hề Khanh Trần lại dùng một tay ôm cô vào trong ngực, tay kia cởi búi tóc, ngón tay luồn sâu vào trong tóc cô, cẩn thận sờ từng tấc một.
Đầu ngón tay v.uốt ve khiến Thịnh Ý tê dại cả người, cứng đờ tựa vào lồng ngực hắn.
Ngón tay vẫn vu.ốt ve từng chút một, mãi đến khi chạm vào vảy mới dừng lại.
Thuật trị liệu của Cố Kinh Thời kém thật, miệng vết thương vẫn còn đau.
Bị hắn ấn một cái, Thịnh Ý không nhịn được hít một hơi, lập tức nhận ra tiếng này hơi mờ ám, mặt bỗng đỏ lên.
Hề Khanh Trần lại không để ý chuyện này, cụp mắt chữa thương cho cô, lúc này mới buông cô ra: "Xảy ra chuyện gì?"
"Vô tình bị ngã thôi." Thịnh Ý trả lời.
Đọc ở wattpad đi nheeeee
"Không thể nào." Hề Khanh Trần trực tiếp phủ nhận: "Trên vết thương có linh lực còn sót lại, là có người cố ý làm."
...! Có thể nhìn ra à? Thịnh Ý hơi kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn ánh mắt nghiêm túc của hắn, ngoan ngoãn thành thật: "Đúng là bị người ta đánh."
"Cố Kinh Thời sao?" Giọng nói Hề Khanh Trần căng thẳng: "Hắn dám ức hiếp nàng, ta đi giết hắn."
Nói xong định đi, Thịnh Ý vội vàng giữ hắn lại: "Không phải hắn, không liên quan đến hắn, là một đệ tử của Càn Phong, từ trước đến nay bất hòa với ta, nhưng không sao nữa rồi."
Lần trước bị bắt nạt, muốn nói hết nhưng lại khó mở miệng.
Lần này thì khác, mặc dù đầu cô bị thương, nhưng cũng khiến Lưu Ngọc phải trả giá gấp bội, nghiêm túc mà nói thì cô chiếm hời.
Mặc dù Thịnh Ý cố gắng kiếm chế nhưng vẫn lơ đãng khoe khoang.
"Nàng ta còn bị ta đánh bị thương đấy, ta còn bắt nàng ta quỳ xuống.
Người như nàng ta, bị ta bắt quỳ còn khiến nàng ta khó chịu hơn cả chết, người không biết sắc mặt lúc đó của nàng ta..."
Thịnh Ý nhắc tới chuyện này, trong mắt tràn đầy ý cười, nhưng vừa nhìn thấy vẻ mặt buồn bực của Hề Khanh Trần, lại thành thật: "Tóm lại là như vậy, ta không chịu thiệt."
Hề Khanh Trần nghe cô nói không chịu thiệt, tâm trạng cũng không tốt lên, nhìn cô một lát rồi hất tay cô ra, xoay người đi ra khỏi đại điện, Thịnh Ý hỏi: "Người đi đâu?"
"Giết Cố Kinh Thời."
Thịnh Ý: "..."
Mắt thấy hắn sắp ra cửa, Thịnh Ý vội vàng chạy tới giữ người: "Không phải nói không liên quan đến hắn sao? Người giết hắn làm gì!"
"Hắn không bảo vệ được nàng, nên giết." Mắt Hề Khanh Trần tối lại.
Thịnh Ý: "..."
Hai người giằng co một lát, Hề Khanh Trần biết có cô ngăn cản, mình không giết được người nọ, đôi môi mỏng mím