Tim tôi đập thình thịch. Bác Lôi đang nói cái gì? Một câu nói không đầu không đuôi này, rốt cuộc là có ý gì?
Cha vẫn không lên tiếng. Bác Lôi nói: "Nếu không hay là tôi gọi người đi thăm dò một chút?"
Nhịp tim của tôi giống như bồn chồn. Bọn họ đang nói cái gì?
Cha cuối cùng cũng nói: "Đứa bé kia... Không phải đã chết năm ba tuổi rồi sao?"
Bác Lôi nói: "Đúng thế. Là tôi tự mình canh ở bên cạnh, nhìn cậu ấy..."
Trong tai của tôi vang ong ong, giống như máy bay không quân đáp xuống, tiếng vang gào thét làm trước mắt tôi hoa lên. Buốt lạnh len lỏi qua kẽ hở hàm răng. Trời! Tôi rốt cuộc vừa nghe thấy cái gì? Một bí mật! Là một bí mật long trời lở đất, một bí mật chôn giấu nhiều năm.
Tôi cố ép bản thân trấn định, thế nhưng đã bỏ lỡ mấy câu nói nghe không rõ, chỉ nghe được Bác Lôi không ngừng đáp lại mấy từ: "Vâng", "Là..."
Cố hết sức định thần lại, nghe thấy cha nhẹ giọng thở dài, cha nói: "Thật sự rất giống, nhất là cái cằm thon nhỏ đó, giống y như mẹ của nó..."
Tôi dùng sức tự cắn vào bàn tay của mình, ngăn cản tiếng thở dốc. Cha thật sự có một "người quen biết cũ"! Trời! Người thượng uý sĩ quan trẻ tuổi anh tuấn kia thực sự có thể là con trai của cha.
Bác Lôi nói: "Anh yên tâm, tôi lập tức phái người đi thăm dò."
Thanh âm của cha đau đớn: "Năm ấy mẹ của nó..."
Trời!
Người cố nhân đó của cha là ai?
Hết tiếng sấm rền này lại đến tiếng khác đổ xuống đầu tôi. Đầu váng mắt hoa, tôi bị bí mật này doạ cho kinh hãi.
Bác Lôi đang khuyên cha: "Anh đừng nghĩ nhiều. Tôi đi thăm dò."
Bác Lôi cáo từ đi ra, tôi rón rén đi về phía cầu thang, một mạch phi nước đại về phòng, ngã xuống giường.
Trời! Làm sao lại có một bí mật như thế này? Làm sao lại có một người như vậy?
Tôi không biết bản thân ngủ thiếp đi từ lúc nào, trằn trọc một đêm, là một đêm ác mộng. Người tôi đầy mồ hôi lạnh, mồ hôi thấm ra làm áo ngủ ẩm ướt. Lúc từ trong cơn ác mộng tỉnh lại, trời đã sáng rồi. Tôi rời giường đi tắm rửa. Nước nóng ấm bao phủ lên người, lên mặt, làm tôi thanh tỉnh, làm tôi kiên định. Tôi tự nói với chính mình: "Tôi muốn đi làm chút gì đó. Nhất định phải đi làm chút gì đó! Bọn họ đi điều tra, tôi cũng muốn đi truy tìm chân tướng! Tôi muốn biết chân tướng sự tình!"
Tôi nói được thì làm được. Tắm rửa xong xuôi, đổi một bộ quần áo để đi ra ngoài, nói với chủ nhiệm Lương là muốn đến chơi nhà ông Mục, chú không hề nghi ngờ chút nào, phái xe cùng người đưa tôi đi ra ngoài. Cháu trai của ông Mục, Mục Thích Dương là bạn chơi với tôi từ nhỏ, cũng là người có nhiều biện pháp giúp tôi, gặp được anh, liền lặng lẽ nói: "Em muốn đến Phủ Hà chơi."
Anh nói: "Được, anh đi cùng em." Tôi âm thầm chỉ chỉ đám người hầu đứng cách đó không xa, nhỏ giọng thì thầm: "Em không muốn mang theo cái đuôi." Anh cười. Loại việc như thế này hai chúng tôi cũng đã từng làm mấy lần, cắt đuôi được đám người hầu chuồn đi ăn khuya. Anh là cháu trai của bác Lôi, mà bác Lôi lại là người quản lý trực tiếp phòng cần vụ, lại cộng thêm cha cũng rất thích Mục Thích Dương, cho nên người hầu luôn luôn thay chúng tôi đảm đương lo liệu, chỉ cần chúng tôi không quá giới hạn, bọn họ liền mắt nhắm mắt mở coi như không biết.
Anh nói: "Anh có cách."
Anh ấy thật sự có biện pháp, đi nói cho đám người hầu là chúng tôi muốn đi lên phòng của anh ở lầu hai đánh cờ, sau đó lôi kéo tôi đi lên lầu, phân phó người hầu nên ứng phó thế nào nếu đám người hầu phía sau hỏi đến. Tiếp đó chúng tôi từ cầu thang nhỏ dành cho gia nhân chạy xuống, lại chạy qua vườn hoa đến ga-ra, anh tự mình khởi động ô tô, thần không biết quỷ không hay mang theo tôi chuồn ra khỏi cổng lớn Mục gia.
Không khí tự do vạn tuế! Tôi thật sự muốn kêu một tiếng sảng khoái. Chúng tôi theo con đường lớn phóng thẳng xuống dưới, một đường đi thẳng không gặp trở ngại. Hơn hai giờ đã đến được Phủ Hà. Anh đang muốn lái xe vào nội thành, tôi nói: "Em muốn đi Vạn Sơn." Anh ngơ ngác một chút, nói: "Đi Vạn Sơn? Vậy thì muộn lắm, anh sợ trong hôm nay không kịp quay về."
Tôi nói: "Em nhất định phải đi Vạn Sơn!"
Anh nói: "Không được. Hôm nay không quay về anh sẽ bị ông anh mắng chết."
Tôi nói: "Nếu như anh không chịu đưa em đi, cả đời này em không thèm để ý đến anh nữa! Em nói được thì làm được!"
Anh thở dài, tôi biết anh sẽ đáp ứng. Quả nhiên, anh uể oải nói: "Được lắm, xem như em lợi hại."
Chúng tôi lại theo đường lớn cái tiếp tục đi, rốt cục đến Vạn Sơn. Anh hỏi tôi: "Em muốn đi chỗ nào ở Vạn Sơn?"
Tôi đáp: "Căn cứ Hạm đội 2."
Anh giật mình kêu lên, nghiêng đầu lại nhìn tôi, "Em đến đó làm gì?"
"Anh đừng quản em!"
Anh nói: "Em không thể vào được căn cứ. Đó là khu vực cấm của quân sự, người không phận sự miễn vào."
Tôi lấy ra từ trong túi một giấy thông hành đặc biệt, giơ lên, "Có cái này em có thể đi vào cả biệt thự Song Kiều, chẳng lẽ mức độ an toàn ở chỗ này còn hơn cả Song Kiều?"
Anh trừng mắt tôi, giống nhìn một con quái vật, cuối cùng nói: "Em đúng là rảnh rỗi không có việc gì làm" Sau đó anh liền quay đầu xe, tôi gấp đến độ kêu to: "Anh làm cái quái gì thế?"
Anh nói: "Đưa em về Ô Trì! Anh nhìn em chắc chắn là phát sốt rồi, đầu óc không tỉnh táo không biết mình đang làm cái gì!"
Tôi gằn từng chữ: "Em không có ốm, em cũng biết rõ em đang làm cái gì. Anh không giúp em, vậy anh trở về một mình cũng được."
Anh khịt mũi tỏ vẻ coi thường, "Một mình em chạy đến căn cứ quân sự làm cái gì? Anh mà không lập tức áp giải em về, thì anh mới là đầu óc có vấn đề."
Tôi nói: "Bây giờ anh mà áp giải em về, đời này em không bao giờ để mắt đến anh!"
Anh nhìn tôi đánh giá, chắc là xem xem lời nói của tôi kiên định bao nhiêu. Tôi tỏ vẻ đe dọa nhìn, anh cuối cùng cũng đầu hàng, nói thầm: "Ông anh chưa chắc đã lột da anh...Nhưng... còn có cậu anh nữa. Trời ạ!"
Tôi nói: "Em sẽ nói giúp anh."
Anh liếc xéo tôi một cái, "Hừ" một tiếng, nghĩ một đằng nói một nẻo: "Vậy tôi cảm ơn trước."
Chúng tôi lại một lần nữa quay đầu xe, vì không biết đường nên đành vừa đi vừa hỏi, mãi tận lúc trời sắp tối mới đến ngoài trụ sở. Hoàng hôn bên trong quân cảng thật đẹp. Nhìn qua hàng rào lưới sắt thấy đầy trời đều là hoa hồng màu ráng chiều, càng gần chân trời càng dày đặc. Ở nơi biển và trời giao thoa ngưng đọng thành màu đỏ thẫm, đất mơ hồ hiện lên màu tím, nước biển cũng màu lam ngả sang tím, đường vòng cung của sóng biển đều đều, mỹ lệ. Trăng non phía đó như mang cả vịnh biển ở bên trong, quân hạm lẳng lặng cập cảng, chiếc này nối tiếp chiếc khác, giống một đám trẻ con ngủ say.
Mục Thích Dương thương lượng với binh lính ở trạm gác. Anh luôn luôn có biện pháp, tôi biết. Anh xuất ra giấy thông hành của hai đứa, trạm gác cho đi qua. Anh lái xe tiến vào căn cứ, quay sang hỏi: "Bây giờ em nói cho anh biết em cuối cùng muốn làm cái gì đi."
Tôi nói: "Em xuống xe, anh quay về."
Anh một chân đạp phanh xe, nếu không phải đã thắt dây an toàn, đầu của tôi nhất định sẽ đập vào trần xe bên trên. Tôi nhìn anh chằm chằm, "Anh lái xe kiểu gì thế?" Anh nói: "Em đúng là điên rồi! Anh ném em ở nơi này một mình rồi trở về, vậy anh cũng điên luôn rồi."
Tôi bĩu môi, "Lát nữa em phải làm một việc không để ai biết." Anh nói: "Nếu như em muốn một mình ở lại, anh thề, anh lập tức kéo cũng phải đem em kéo về! Coi như em ngay cả kiếp sau đều không để ý anh nữa, anh cũng phải xách em về Ô Trì!"
Cho tới bây giờ, tôi chưa từng thấy qua khẩu khí của anh lớn đến vậy, ngây ngốc một chút, nói: "Được rồi. Em muốn đi tìm người. Anh muốn đi theo thì theo đi." Anh hỏi: "Muốn tìm người nào?" Tôi buồn rầu nói: "Khó khăn ở chỗ này, em cũng không biết."
Anh lại nhìn tôi giống như quái vật, chậm rãi nói: "Người ta nói con gái mười tám tuổi thay đổi, ngày càng xinh đẹp, em thì càng thêm kỳ quặc."
Tôi hung tợn trừng mắt liếc anh một cái, nói: "Em không biết danh xưng của người kia, thế nhưng là em biết anh ấy năm nay hai mươi ba tuổi, là thượng úy sĩ quan, sinh nhật là ngày bảy tháng bảy, dáng dấp..." Tôi nuốt xuống một ngụm nước miếng, "Dáng dấp nhìn rất đẹp!"
"Đẹp mắt?" Anh như có điều suy nghĩ, "Em gặp qua hắn rồi?"
"Không có." Tôi thẳng thắn, "Em chỉ thấy hình anh ấy ở chỗ cha."
Anh rơi vào trầm tư, một lát sau, đột nhiên bỗng dưng như tỉnh ngộ: "À! Anh biết rồi. Em thấy hình của hắn vừa thấy đã yêu, cho nên chạy tới muốn gặp hắn một chút đúng không!" Anh tự cho là đúng, kết luận "Đúng là con bé ngây thơ." Tôi nhìn anh mắt trợn trắng, nói: "Vâng! Anh thật sự thông minh, cái này mà cũng đoán được!" Tôi cố ý trào phúng: "Nhưng mà lần này anh đoán sai rồi. Bức hình này là cha em lấy cho em nhìn để ra mắt!"
Anh cười ha ha, "Ra mắt? Em đi ra mắt? Em năm nay mới bao nhiêu tuổi? Nha đầu, nói láo thì cũng phải hợp lý mới có thể lừa người ta được." Tôi nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: "Có gì không hợp lý? Cô cả em mười chín tuổi xuất giá, cô tư mười tám tuổi. Bà nội em gả cho ông em lúc đấy còn trẻ hơn, chỉ có mười bảy tuổi. Nhà chúng em con gái đều kết hôn sớm. Em năm nay cũng mười bảy, sao cha em không thể tìm hôn phu để em ra mắt?"
Anh không còn lời nào để nói, qua nửa ngày mới hỏi: "Tên thượng uý kia... đẹp trai lắm à?"
Tôi ngẩng cao đầu lên, nói: "Đó là đương nhiên, so với mấy người em thấy qua đều đẹp hơn." Anh xem thường nói: "Tình nhân trong mắt hoá Tây Thi!" Tôi nói: "Thì cứ coi như anh nói đúng đi." Tôi đẩy cửa xuống xe, anh vội vàng chạy theo. Gió biển thật lớn, thổi đến làm tóc của tôi bay loạn. Tôi cắn môi, nói: "Thế nhưng làm sao tìm được một người không tên không họ?"
Anh lại dùng ánh mắt liếc xéo kia nhìn tôi, nói: "Cầu xin anh, cầu xin anh thì anh sẽ nghĩ biện pháp đi tìm người trong lòng của em."
Tôi sảng khoái nói: "Được, em cầu xin anh." Anh không nghĩ tôi lại chịu nói luôn như vậy, ngơ ngác một chút mới nói: "Cho anh chút thời gian nghĩ cách." Tôi cố ý châm chọc khiêu khích, "Tự cho là đúng. Ha ha! Lần này không có cách nào đâu!" Anh bị chọc giận, "Ai nói anh không có cách nào!"
Anh nói có cách là thật sự có cách, đánh mấy cuộc điện thoại, sau đó liền nói với tôi: "Đi thôi! Hạm đội 2 chỉ có một người sinh ngày bảy tháng bảy, tên hắn là Trác Chính, ở Nhân Khu, khu D phòng 207."
Tôi vui vẻ nhảy cẫng, nói: "Mục Thích Dương, anh đúng là một người tốt!" Anh nhún vai, nhìn bốn phía: "Nhân Khu... Hẳn là ở bên kia..."
Chúng tôi tìm được Nhân Khu, tìm được khu D, lên lầu hai. Chúng tôi đứng ở cửa phòng 207. Trong ngực tôi tim nhảy loạn xạ, hô hấp dồn dập, tôi bắt lấy tay Mục Thích Dương, có chút lo lắng. Anh nhìn tôi cười, "Sợ cái gì? Hắn không phải dáng dấp nhìn rất được sao?" Tôi trừng anh, thế nhưng là cảm xúc bất tri bất giác buông lỏng. Tôi nói: "Anh giúp em gõ cửa được