Dây cung đàn nói lên suy tư, lời sâu kín như thanh âm cung đàn vỡ nát. Những điều trong sách nhiều vô hạn, hận xuân tâm khó mà gửi gắm.
Nằm nghe mưa ngô đồng tán loạn, mưa còn chưa hết bóng trăng mờ nhạt mông lung. Một đêm mộng hồn ở nơi nào, quay đầu về lại Dương Diệp Lâu.
...
Thời tiết nóng thế này, vì đang mặc đồ nhung, từ trên hành lang bên đi tới, người Lôi Thiếu Công đã ra đầy mồ hôi, tiến đến phòng trực ban, tiện tay bỏ mũ xuống. Quạt điện trên trần nhà mặc dù đang xoay chuyển cũng chỉ phả ra một trận gió nóng. Vừa mới rót ấm trà lạnh uống thì nghe thấy chuông reo. Người trực ban "A" một tiếng, nói: "Kỳ quái, tiên sinh không ở đây, ai ở trong thư phòng ấn chuông thế?" Lôi Thiếu Công nói: "Chắc là Tam công tử đấy, tôi đi xem một chút."
Mộ Dung Thanh Dịch không biết là Lôi Thiếu Công, cúi đầu nói: "Đem hồ sơ hôm qua cha tôi bảo, lấy ra cho tôi xem qua." Lôi Thiếu Công hỏi: "Để một lát nữa đi, hôm nay Tam công tử ăn cơm bên này à?" Mộ Dung Thanh Dịch lúc này mới ngẩng đầu lên, "Là cậu? Sao bây giờ so với bọn họ cậu còn lắm chuyện hơn thế? Chuyện bếp núc cũng mang lên đây nói."
Lôi Thiếu Công nói: "Cậu cả tháng không về nhà rồi, hôm nay là sinh nhật cậu, về nhà ăn bữa cơm đi."
Mộ Dung Thanh Dịch "Hừ" một tiếng, nói: "Đây không phải nhà tôi à? Cậu còn muốn tôi chạy về chỗ đó?" Lôi Thiếu Công biết rõ câu trả lời còn cố hỏi, thế nhưng cũng sợ nói khéo thành vụng, đành phải nói: "Bên kia gọi điện thoại đến nói Tam thiếu nãi nãi mấy ngày nay hình như là bị bệnh, cậu cũng nên trở về nhìn một cái đi." Thấy anh không nói gì, biết đã có mấy phần buông lỏng, thế là nói: "Tôi đi gọi xe."
Đang lúc hoàng hôn, ánh mặt trời trong sân ngả về hướng tây, chiếu bóng hoa lá cây cỏ. Trên bàn đá xanh được dội qua nước, hơi nóng bốc lên. Dưới thềm hoa huệ nở, để hơi nóng sấy khô tỏa mùi hương nồng đậm. Tố Tố ngồi trên ghế mây, xung quanh yên tĩnh, chỉ thấy nóng, nóng đến mức trong người cũng lo lắng. Một chiếc quạt lụa nhẹ nhàng đong đưa, chị Tân đi tới nói: "Trong sân mới tưới nước, chỗ này nóng lắm, Thiếu nãi nãi vào trong ngồi đi thôi." Cô lười vận động, cũng lười lên tiếng, chỉ chậm rãi lắc đầu. Chị Tân hỏi: "Phòng bếp hỏi ban đêm ăn gì, vẫn ăn cháo sao?"
Cô nhẹ nhàng gật đầu, chị Tân đi, sau một lúc lâu, lại khấp khởi mừng rỡ quay lại nói: "Thiếu nãi nãi, Tam công tử trở về." Tay cô có chút run nhẹ, trong lòng giống như bị lửa đốt cháy bỏng, anh cuối cùng vẫn trở về.
Tố Tố đi một đôi giày gấm đế mềm, đi trên sàn nhà im hơi lặng tiếng. Trong phòng khách không có bật đèn, gương mặt của anh ảm đạm trong bóng tối nhìn không rõ. Cô đứng phía xa xa, lẻ loi trơ trọi đứng đó, chờ anh mở miệng.
Phía sau là ánh chiều tà mông lung, phác hoạ ra hình bóng đơn bạc. Anh nhìn thật lâu, cách nửa gian phòng, như cách cả một chân trời. Không thể vượt qua chân trời, anh vĩnh viễn không thể khiến cô vì mình mà nở một nụ cười. Ở trước mặt anh, cô mãi mãi cúi đầu, trầm mặc không lên tiếng như vậy.
Cảm giác bất lực bao trùm, làm cho anh buộc phải quay mặt đi chỗ khác, mặt không biểu cảm lạnh lùng nói một câu, "Nghe người ta nói cô bị bệnh, gọi bác sĩ đến xem chưa?" Tố Tố khẽ gật đầu một cái, trên mặt anh chỉ lãnh đạm ủ rũ, gương mặt cô cũng xám như tro, bị phân tâm. Chị Tân cuối cùng nhịn không được, hớn hở: "Tam công tử, Thiếu nãi nãi e lệ không chịu nói... muốn báo cho Tam công tử tin vui."
Anh lập tức quay mặt lại nhìn cô, trong mắt cô vẫn chỉ bình tĩnh thờ ơ. Như vậy đứa bé này, đối với cô có cũng được mà không có cũng không sao, thậm chí là còn chán ghét. Cô không yêu anh, cho nên cũng không muốn có con của anh. Mộ Dung Thanh Dịch thậm chí ngay cả dũng khí mở miệng hỏi một câu cũng biến mất, chỉ nhìn cô.
Trong mắt cô dần dần hiện lên nỗi thê lương đau khổ... Vậy thì ra là đoán đúng rồi, đứa trẻ này đến không đúng lúc, chẳng qua khiến cô thêm phiền não, thành sợi dây ràng buộc. Anh không còn chút sức lực nào, lại quay mặt đi, hoàng hôn ngoài cửa sổ nổi lên bốn phía, bóng hoa lẫn cổ thụ lu mờ, trời tối.
Lôi Thiếu Công không nghĩ Mộ Dung Thanh Dịch ra nhanh như vậy, biết chắc hẳn là không thoải mái, im lặng đi theo anh lên xe. Cuối cùng nghe thấy anh nói: "Chúng ta đi ăn đồ Tô Châu."
Phục vụ ở Nghi Hâm Ký thấy anh, tự nhiên như thấy phượng hoàng. Nụ cười niềm nở theo anh đi vào, liên tục nói linh tinh: "Tam công tử đã lâu không tới đúng là khách quý, hôm nay có cá mè rất tươi ngon." Vừa quay lại gọi người, "Vào trong hầm lấy hai hũ Nữ Nhi Hồng ủ hai mươi năm đi."
Nói là ủ hai mươi năm, thật ra cũng là chủ quán nói quá. Nhưng Nữ Nhi Hồng này mùi vị khá được, anh cùng Lôi Thiếu Công, hai người uống rượu, Lôi Thiếu Công còn biết tự kiềm chế, Mộ Dung Thanh Dịch đã bảy tám phần chếnh choáng. Đúng lúc bên trên bày ra cơm lành canh ngọt, lại có người đẩy cửa tiến vào, mỉm cười nói: "Tam công tử, hôm nay lại có thời gian, tôi làm khách không mời mà đến, phải kính một chén rượu."
Lôi Thiếu Công giương mắt nhìn lên, chỉ thấy một thân sườn xám thu hương, duyên dáng, chính là Hứa Trường Tuyên. Cô và Cẩm Thụy quan hệ vô cùng tốt, Cẩm Thụy xem như em gái nhỏ, cho nên cũng rất thân quen với Mộ Dung Thanh Dịch. Mộ Dung Thanh Dịch say khướt, chỉ cười, "Cô không phải ở nước ngoài du học sao? Trở về bao lâu rồi?" Hứa Trường Tuyên nói: "Mới trở về mấy ngày. Tôi nhớ hôm nay là ngày tốt, sao anh một mình ở chỗ này ăn cơm thế? Thiếu nãi nãi đâu?"
Lôi Thiếu Công thấy cô hết chuyện để nói, liền vội hỏi: "Hứa tiểu thư là trở về nghỉ một thời gian ngắn hay về nghỉ lâu?" Hứa Trường Tuyên nói: "Ở lâu, sau này cũng không đi nữa." Thấy Mộ Dung Thanh Dịch nhìn mình, liền chậm rãi cúi đầu.
Mộ Dung phu nhân từ Phong Cảng nghỉ mát trở về, Cẩm Thụy, Duy Nghi đều tới gặp bà. Bọn nhỏ đều chơi đùa trong sân, mẹ con ba người ở trong phòng khách nhỏ nói chuyện. Duy Nghi hỏi: "Hôm nay Tam tẩu không tới sao?" Mộ Dung phu nhân nói: "Nó thân thể không tiện, mẹ bảo nó không cần phải qua." Cẩm Thụy nói: "Con nhìn Lão Tam bây giờ đúng là cái thằng khốn nạn, Tố Tố như thế này mà nó vẫn còn ở đó làm xằng làm bậy." Duy Nghi nói: "Cũng kỳ quái thật, quen biết Trường Tuyên nhiều năm rồi, sao bây giờ anh ba mới nhìn trúng cô ấy?"
Cẩm Thụy nói: "Chị thấy Trường Tuyên quá hồ đồ." Mộ Dung phu nhân lại nói: "Hứa Trường Tuyên không hồ đồ đâu, là Lão Tam hồ đồ." Còn nói, "Cẩm Thụy, con cũng đừng xem thường Hứa Trường Tuyên."
Cẩm Thụy trong lòng không vui, mấy ngày sau hẹn Hứa Trường Tuyên ra ngoài uống trà. Thấy cô mặc một bộ sườn xám hoa văn ngầm màu tím nhạt, nói: "Sao phải ăn mặc thế này?" Trường Tuyên mỉm cười, "Gần đây cảm thấy thanh nhã một chút mới đẹp." Cẩm Thụy liền nói: "Trường Tuyên, Lão Tam nhà chúng tôi cô cũng biết, nó sẽ chỉ làm tổn thương cô, đừng có mắc mưu của nó." Trường Tuyên cười nói: "Chị nói chuyện đó à, gần đây em thường cùng Tam công tử ở một chỗ, chẳng qua là ăn cơm uống trà thôi." Cẩm Thụy thấy cô nói như vậy, trong lòng cũng hiểu ra mấy phần, vẫn có chút không vui, chỉ nói: "Vậy cô tự giải quyết cho tốt đi."
Qua năm cũ, Mộ Dung phu nhân nhớ Tố Tố gần đến ngày sinh, sợ cô một mình bên ngoài không được chăm sóc chu đáo, thế là bảo cô chuyển về Song Kiều, ở gần dễ trông nom. Mộ Dung Thanh Dịch về nhà như chuồn chuồn lướt nước, về cái là đi ngay.
Thời tiết ngày một ngày ấm áp, Tố Tố tản bộ trong vườn. Vừa mới đi qua bờ giậu, chợt nghe thấy giọng nói quen thuộc, là Duy Nghi, âm điệu lại có mấy phần tức giận, "Anh ba đúng là hồ đồ, mắt thấy Tam tẩu sắp sinh, thế là không thèm về nhà." Cẩm Thụy lại nói, "Cũng không phải, là Hứa Trường Tuyên giữ được nó." Tố Tố không muốn nghe lén, quay người đi, ai ngờ vội vàng xoay người, bụng tự nhiên co rút đau đớn, nhịn không được "Ôi" một tiếng. Cẩm Thụy với Duy Nghi vội vàng đi ra bờ giậu xem, thấy cô đau đến mức đầu đầy mồ hôi, Duy Nghi hoảng loạn tay chân: "Tam tẩu." Cẩm Thụy nói: "Nhìn thế này hình như là sắp sinh rồi, nhanh, nhanh đi gọi người." Vừa nói vừa đỡ Tố Tố.
Tố Tố đau đến mê man, Mộ Dung phu nhân mặc dù tâm trấn định, nhưng cũng đứng ngồi không yên trong phòng khách. Ngồi chốc lát lại đứng lên, cách một lúc lại hỏi: "Lão Tam còn chưa về à?" Duy Nghi nói: "Lúc này chắc cũng đang vội đến rồi." Cẩm Thụy vẫn bình thường, chỉ nói: "Mẹ quá bất công, năm đó con sinh Tiểu Nhị, cũng không thấy mẹ thế này." Mộ Dung phu nhân nói: "Cái con bé này... ây..." Đang khi nói chuyện thì ngẩng đầu một cái, thấy Mộ Dung Thanh Dịch trở về, sắc mặt tái nhợt, thế là an ủi nói: "Nhìn như vậy vẫn còn sớm, con đừng lo lắng." Tuy là nói như vậy, Mộ Dung Thanh Dịch cũng đứng ngồi không yên, như thú bị nhốt ở đó đi đi lại lại, thỉnh thoảng lại nhìn lên trên lầu.
Vào đêm bắt đầu mưa, qua nửa đêm, mưa rơi càng nặng hạt. Nghe ngoài cửa sổ cây cối cành lá rì rào rung động, gió từ khe hở cửa sổ thổi tới, rèm cửa nặng nề, hơi chập trùng chuyển động. Mộ Dung phu nhân cảm thấy trên người lành lạnh, quay đầu nhẹ giọng gọi người, "Bảo bọn họ mở lò sưởi tường đi, tay chân nhẹ nhàng chút, đừng quấy rầy Tố Tố." Lại nói với Cẩm Thụy, Duy Nghi: "Hai người các con ngủ trước đi, giờ cũng mệt rồi." Duy Nghi thấp giọng cười: "Lúc này bảo người ta làm sao mà ngủ được? Dù sao cũng phải đợi họ tắm rửa cho em bé xong, ôm ra cho chúng con nhìn một cái mới đi ngủ được chứ."
Lò sưởi tường bùng lửa lên, ánh lửa hồng hồng chiếu đến làm cả căn phòng ấm lên. Mộ Dung phu nhân thấy Tố Tố sức cùng lực kiệt, ngủ thật say, mấy sợi sợi tóc dính vào trên mặt, trán đầy mồ hôi mịn, trên gương mặt trắng như tuyết chỉ thấy hàng mi cong cong đen tuyền như quạt. Ngẩng đầu một cái thấy Mộ Dung Thanh Dịch nhìn Tố Tố không dời mắt, lại khe khẽ thở dài.
Y tá ôm đứa trẻ ra, Duy Nghi bế lấy đầu tiên. Nhẹ nhàng "A..." một tiếng, nói: "Anh ba, anh nhìn xem, đứa nhỏ này ngũ quan tinh tế, sau này lớn lên chắc chắn là đại mỹ nhân đó." Mộ Dung phu nhân mỉm cười: "Ông nội của nó đã gọi điện thoại về hỏi hai lần rồi." Cẩm Thụy bật cười một tiếng, nói: "Cha cuối cùng cũng được