Thông tin truyện Nếu Như Ánh Trăng Không Ôm Lấy Em

Nếu Như Ánh Trăng Không Ôm Lấy Em

Tác giả:

Thể loại:

Ngôn Tình, Sủng

Lượt xem:

1,619

Trạng thái:

Hoàn thành

Nguồn Truyện:

Internet
Website không giữ bản quyền truyện này.Liên hệ gỡ [email protected]
Đánh giá: 8/10 từ 13106 lượt

REVIEW TRUYỆN NẾU ÁNH TRĂNG KHÔNG ÔM LẤY EM


Tên khác: Nếu như ánh trăng không ôm lấy em
Tác giả: Lục Manh Tinh
Thể loại: Hiện đại, quân nhân, motif cháu dâu nuôi từ bé :v, nam mạnh mẽ - nữ dịu dàng, thanh mai trúc mã, #3S (#SẠCH_SỦNG_SẮC), ngọt ngào, đáng yêu, HE.
Độ dài: 71 chương + 3 ngoại truyện
Sầm Ninh không phải con dâu nuôi từ bé, mà chính xác là cháu dâu nuôi từ bé của nhà họ Ngôn.
Bởi vì ông nội của cô có ơn với ông nội của anh, thế nên hai ông cụ đã bắt tay làm sui gia từ lúc cả hai nhân vật chính còn chưa biết gì về sự tồn tại của nhau, cho đến năm Sầm Ninh 13 tuổi. 
Năm đó, sau khi bố cô mất, hai mẹ con cô không còn nơi nào để đi, đành phải muối mặt nhắc lại hôn ước “hoang đường" này. Người cảm thấy hoang đường không chỉ có người ngoài, mà còn có đương sự Ngôn Hành Chi. Năm đó, anh 18 tuổi.
Đột nhiên biết rằng mình có một “cô vợ nhỏ", Ngôn Hành Chi cảm thấy kinh ngạc nhiều hơn là khó chịu. Bởi vì anh là một người trước giờ đều có chủ kiến, chuyện hứa hẹn của đời trước sẽ không làm khó được anh, nhưng mà, cô bé ốm yếu gầy gò này, nhìn thế nào cũng thật… đặc biệt.
Cô rất nhỏ, dường như sợ hãi với mọi thứ, thế nhưng khi bị bắt nạt lại dùng ánh mắt trong veo nói với anh: 
“Em nghe nói em là, là vợ của anh, cho nên, cho nên sau, sau này, anh có thể chống, chống lưng cho em không?”
Một câu nói rụt rè ngắt quãng, vậy mà lại khiến Ngôn Hành Chi khắc sâu trong lòng.
Ở cái đại viện này, có ai mà không sợ anh? Anh vừa anh tuấn, vừa uy nghiêm, lại hoạch định rõ ràng từng bước đi trong tương lai, anh trong mắt bọn họ giống như là đàn anh, là tấm gương chuẩn mực, người mà anh “bảo kê", còn ai dám bắt nạt?
Sầm Ninh cứ như vậy, lớn lên dưới sự bảo bọc “vô hình" của Ngôn Hành Chi. Gọi là vô hình, bởi vì lúc hai người gặp gỡ nhau, anh đã bước vào năm cuối cấp, ngay sau đó lại thi vào trường quân đội, cơ hội gặp gỡ gần như là không có. Thế nhưng, đối với một người sống nội tâm như Sầm Ninh, bấy nhiêu là đủ rồi. 
Một tuổi thơ không nhận được tình yêu thương, đến tuổi dậy thì đầy nhạy cảm lại gặp được anh. Tuy anh không làm gì nhiều cả, nhưng đối với cô thì đó là cả một bầu trời ấm áp. Chuyện thích anh chỉ là sớm muộn, mà trong trường hợp của Sầm Ninh, là từ rất rất sớm.
Chính vì thích anh, cho nên trong những ngày anh không ở đây, cô đã cố gắng hết mình, học hành giỏi giang, chỉ mong cầu khoảng cách giữa hai người đừng quá lớn. Cuối cùng, cô cũng đã làm được, thi vào một đại học hàng đầu, trưởng thành một cách xinh đẹp.
Nhưng mà tiếc thay, tất cả những tình cảm sâu kín đẹp đẽ dành cho anh đó, Sầm Ninh chỉ có thể giữ lại trong lòng, đợi đến ngày nó dần tan đi, để cô có thể quên anh mà đón nhận những người mới. Bởi vì, trong một lần vô tình, Sầm Ninh nghe được anh nói với ông nội, anh… không muốn bị cưỡng ép. 
Sầm Ninh rất thích anh, cho nên cô không muốn nhìn thấy anh vì cưỡng ép mà không vui, chi bằng ngay lúc này, cô chủ động từ bỏ, ông nội nhất định sẽ không trách anh đâu nhỉ? Cô gái nhỏ dịu dàng trầm tĩnh, nghĩ sao thì làm vậy. Thế nên, khi Ngôn Hành Chi được điều động trở về thành phố, anh nhận thấy cô gái nhà anh hình như thay đổi rồi.
Cô đã không còn là cô bé đen nhẻm gầy gò rụt rè nhờ anh “bảo kê", đã không còn là cô gái yên tĩnh lặng lẽ dõi theo anh một cách thành kính nữa. Cô xinh đẹp đầy sức sống, được làm chuyện mà cô yêu thích, được rất nhiều người quan tâm, cũng đối với mọi người rất gần gũi. Nhưng chỉ có anh, lại là xa cách.
Ngôn Hành Chi không hiểu. Mặc dù trước kia anh thật sự không có ý gì với cô, hay nói đúng hơn là “chưa" có ý nghĩ gì đặc biệt với cô, nhưng đó là lúc hai người vẫn còn quá nhỏ. Bây giờ đều đã lớn rồi, tại sao cô lại...?
Trong lúc Ngôn Hành Chi rối rắm vì sự xa cách của cô, anh đồng thời cũng cảm nhận được sự khác lạ của chính bản thân mình. Từ bao giờ mà một người có thể kiềm chế tốt như anh lại thấy tức giận khi cô cười nói với người đàn ông khác? Từ bao giờ mà anh lại cảm thấy ruột gan cồn cào vì biết cô có người theo đuổi? Từ bao giờ… anh muốn hôn ước kia không còn “hoang đường" nữa?
Rất nhiều điều chưa kịp nói, rất nhiều chuyện chưa kịp hiểu, anh đã nhận được nhiệm vụ phải lên đường. Quân nhân là vậy, Tổ quốc luôn đặt lên trên tất thảy mọi thứ, kể cả con tim. Thế nhưng, chẳng biết là may mắn hay là tai họa, khi anh lại gặp được Sầm Ninh ở đó. Cô đi theo đoàn nhiếp ảnh đến Tây Tạng, cũng đâu ngờ rằng lại nhìn thấy người mà mình luôn thầm thương trộm nhớ.
Khác xa với những lúc Sầm Ninh nhìn thấy anh ở nhà hoặc ở thành phố, khi đó anh chững chạc và tươm tất, cũng rất an toàn. Đâu như bây giờ, lúc nào cũng trong trạng thái cảnh giác cao độ, còn không cho cô ở lại nơi này tác nghiệp. Sầm Ninh hiểu rằng, anh đang thi hành nhiệm vụ và nhiệm vụ này cực kỳ nguy hiểm. Đúng như dự đoán, ngay khi Sầm Ninh chưa kịp rời khỏi thì đã nhìn thấy Ngôn Hành Chi được khiêng trở về trong tình trạng bị thương rất nặng. Cô còn có thể đi được sao?
Mặc kệ là anh không muốn cô, mặc kệ là sau này anh sẽ có ai khác, Sầm Ninh không suy nghĩ được nhiều như vậy. Cô chỉ biết ngay lúc này, mình muốn ở bên cạnh anh và đây là may mắn của Ngôn Hành Chi. Trên đường chuyển viện, trong tình huống bị phục kích ngàn cân treo sợi tóc, cô gái nhỏ nhút nhát đã dùng hết tất cả sức mạnh của cuộc đời mình, cứu anh.
“Nếu chết, thì cùng chết.”
Chính xác là Sầm Ninh đã nghĩ như vậy đấy. Mặc kệ anh đuổi thể nào cô cũng không đi, mặc kệ cái chết cận kề thế nào, cô cũng nhất định phải mang anh theo. Thế nên, cuối cùng cả hai nhặt về cái mạng, cũng nhặt luôn một tình yêu.
Nếu như trước khi đi Ngôn Hành Chi vẫn còn chưa hiểu rõ lòng mình thì bây giờ, anh chẳng còn gì phải băn khoăn nữa. Cô gái này vốn là trời định cho anh, mà cho dù không phải, anh cũng muốn có được cô. 
Trải qua sinh tử, mở rộng lòng mình, lúc này Ngôn Hành Chi mới biết tâm sự của cô gái nhỏ bao năm qua. Không phải là không thích anh, mà chỉ là hiểu lầm. Hiểu lầm anh không thích cô, hiểu lầm anh xem hôn ước này là bị cưỡng ép, hiểu lầm bản thân mình không có cơ hội.
Ngôn Hành Chi cảm thấy đau đầu, người gì mà nhạy cảm đến quá đáng, còn chưa định tội đã xử người ta thua luôn rồi. May sao, nhờ có tai nạn đó mà anh mới có cơ hội bắt đầu lại từ đầu. Không sao cả, thời gian còn dài, anh và cô còn rất nhiều thời gian có thể từ từ bù đắp.
Anh không muốn bất kỳ ai chi phối cuộc sống của mình, sự nghiệp cũng vậy, tình cảm cũng thế. Nhưng lần đầu tiên trong cuộc đời, anh cảm thấy, bị cưỡng ép như thế này cũng không phải là chuyện xấu.
Ninh Ninh, hôn ước với em, anh hoàn toàn tự nguyện.


Bình luận truyện