Một người bạn cùng lớn lên phát biểu, sở dĩ
cho đến giờ Quý Bạch vẫn độc thân, là do con mắt của anh quá khắt
khe, quá cay độc.
Quý Bạch không tán thành cũng chẳng phủ
nhận, nhưng có một điều chắc chắc, người phụ nữ của anh phải là
độc nhất vô nhị, như báu vật hi hữu trên đời.
Vậy mà hôm nay, anh lại bị cô học trò nhỏ
của mình ‘ruồng rẫy’ anh ngay trước mặt mà không hề do dự.
Cảm giác này... vô cùng kỳ diệu.
Quý Bạch đích thân hướng dẫn Hứa Hủ mấy
tuần. Về cơ bản, anh rất hài lòng về cô học trò nhỏ của mình. Cô
thông minh, chăm chỉ, yên tĩnh, vừa mắt, làm bất cứ việc gì cũng
không cần nhắc nhở lần thứ hai. Có lúc anh chưa nói hết câu, cô đã
hiểu ý anh. Thỉnh thoảng, cô còn phát biểu quan điểm khiến anh không
khỏi sửng sốt.
Cô là một miếng ngọc, may mắn rơi vào tay anh.
Anh phải dụng tâm mài giũa, không để cô bị mai một.
Anh bạn thân Thư Hàng nghe nói Quý Bạch nhận
một học trò nữ liền thở dài: “Nếu chuyện này xảy ra với người
khác, không biết chừng sẽ xuất hiện mối tình thầy trò đầy kích
thích. Nhưng rơi vào cậu, đến 80% cậu sẽ coi cô bé đó là con trai để
huấn luyện, đúng không?”
Quý Bạch chỉ cười cười.
Nghiêm khắc là lẽ dĩ nhiên, nhưng anh không đến
mức coi cô là con trai.
Trong mắt người đàn ông hai mươi tám tuổi Quý
Bạch, cô gái hai mươi bốn tuổi Hứa Hủ, suy cho cùng cũng chỉ là cô bé
chưa tiếp xúc nhiều với xã hội.
Ánh nắng buổi sáng sớm của ngày xuân rất dễ
chịu, ánh sáng nhàn nhạt chiếu xuống mặt bàn màu nâu, không khí lan
tỏa sự khô hanh ấm áp. Hứa Hủ ngồi thẳng người, thần sắc nghiêm
túc, gương mặt cô hết đỏ lại trắng, trông giống một con gà nhỏ xù
lông chuẩn bị chiến đấu bất cứ lúc nào...
Được rồi, anh sẽ không nghiên cứu sâu về thái
độ ‘ruồng rẫy’ của cô.
Bởi vì đây chính là ‘phong cách Hứa Hủ’ điển
hình: Đầu óc phức tạp nhất, nhưng trái tim đơn giản nhất.
Có điều, người qua đường A đột nhiên xuất
hiện này... Quý Bạch lãnh đạm liếc Diệp Tử Kiêu một cái rồi cúi
đầu tiếp tục đọc báo. Hứa Hủ chắc có thể tự mình giải quyết.
Hứa Hủ vốn có ý định nhanh chóng kết thúc
màn kịch này, nhưng cô vừa dứt lời, hai người đàn ông đều trầm mặc.
Bầu không khí tựa hồ càng trở nên kỳ dị hơn
trước đó.
Đúng lúc này, cửa quán ăn kêu ‘ding dong’ một
tiếng, Diêu Mông xách ba cốc trà sữa đi vào. Nhìn thấy Diệp Tử Kiêu,
cô hơi bất ngờ nhưng biết ý không lên tiếng, mà ném ánh mắt dò hỏi
về Hứa Hủ.
Diệp Tử Kiêu ngây người khi thấy Diêu Mông, sau
đó anh ta lại nhìn Quý Bạch.
Hứa Hủ nói câu đó, Diệp Tử Kiêu tự nhiên hết
tức giận, sắc mặt biến đổi nhanh hơn lật sách. Anh ta tươi cười vừa
nói vừa giơ tay về phía Quý Bạch: “Xin lỗi, tôi đã hiểu nhầm. Tôi là
Diệp Tử Kiêu.”
Quý Bạch liếc Diệp Tử Kiêu, sắc mặt không
thay đổi, bắt tay anh ta: “Quý Bạch.”
Diệp Tử Kiêu khựng lại, nhưng không tỏ ra tức
giận. Anh ta đảo mắt qua đống bát đĩa trên bàn, cười nói: “Hôm nay tôi
thất lễ, nên để tôi mời các vị.”
Diệp Tử Kiêu vừa định rút ví tiền, Quý Bạch
tươi cười: “Không cần, ghi vào hóa đơn của tôi.” Anh thường đến đây ăn
nên rất thân quen với ông chủ quán. Anh đã đặt trước một khoản tiền,
để mỗi lần khỏi thanh toán phiền phức.
Diệp Tử Kiêu mỉm cười nhìn Hứa Hủ, ánh mắt
anh ta có phần giả ngốc và lấy lòng. Hứa Hủ thầm thở dài, đứng
dậy: “Chúng ta ra ngoài nói chuyện đi.”
Diệp Tử Kiêu cầu còn chẳng được, anh ta lập
tức đứng dậy, kéo ghế giúp Hứa Hủ.
Hai người đi ra khỏi quán, đến lúc này Diêu
Mông mới mở miệng: “Túi xách của bạn ấy vẫn ở đây.”
“Cô ấy còn quay về.” Quý Bạch đáp lời.
“À.” Diêu Mông cầm cái thìa khuấy cốc trà sữa.
Hai người im lặng một lúc, Diêu Mông nhoẻn
miệng cười: “Đúng rồi, sếp, gần đây em cũng muốn tập luyện. Nếu là
em, mỗi ngày phải chạy mấy vòng?”
“Bao nhiêu cũng được.”
“Ồ, nhưng Hứa Hủ chạy mười vòng, chắc em
không thể ít hơn bạn ấy?”
Lúc này, Quý Bạch mới nhướng mắt nhìn cô.
Diêu Mông quả thực là cô gái rất xinh đẹp,
gương mặt trắng nõn phơn phớt hồng như thoa phấn. Đôi mắt cô to tròn
long lanh, nhìn anh không một chút e dè, ánh mắt cô sáng ngời, lấp
lánh chờ mong.
Quý Bạch tươi cười: “Một cảnh sát hình sự
xuất sắc cần phân bổ hợp lý thời gian của mình. Hứa Hủ yếu về mặt
thể lực nên mới phải bỏ nhiều thời gian vào việc tập luyện. Thể
trạng của em xuất sắc, do đó em nên dành càng nhiều thời gian cho
chuyên ngành và vụ án, em đừng hỏi tôi kiến thức cơ bản này.”
***
Hứa Hủ và Diệp Tử Kiêu đi ra sân tập. Tới bãi
cỏ không một bóng người, Hứa Hủ mở miệng: “Tôi sẽ không thay đổi
quyết định, anh khỏi cần tốn công vô ích. Hiện tại, anh đã gây nhiều
phiền phức cho tôi. Tôi hy vọng lần này anh có thể nghe lọt tai lời
tôi nói.”
Diệp Tử Kiêu không lập tức trả lời, anh ta
ngoảnh đầu sang một bên châm điếu thuốc, lặng lẽ dõi mắt về đám
người đang chạy bộ dưới ánh mặt trời. Một lúc sau, anh ta lên tiếng:
“Em nói em không thích loại hình như tôi, tại sao?”
Hứa Hủ trầm mặc vài giây mới trả lời: “Điều
này không cần lý do.”
Diệp Tử Kiêu quay người, thân hình cao lớn của
anh ta ép sát Hứa Hủ: “Vậy tôi là loại hình như thế nào?”
Hứa Hủ buộc phải lùi lại phía sau một bước.
Cô chưa kịp trả lời, Diệp Tử Kiêu tiếp tục mở miệng: “Hứa Hủ, có
phải em cho rằng bản thân em rất thông minh, rất có con mắt nhìn
người? Qua cái gọi là phân tích tâm lý của em, em cho rằng tôi không
xứng với em?
Hứa Hủ, hiện thực đâu có lý tưởng như vậy?
Em là người hướng nội, liệu có mấy người đàn ông biết thưởng thức
em? Trên đời này tồn tại mấy người tán thưởng em như tôi? Mấy người
có thể cho em cuộc sống mà nhiều người phụ nữ khác cả đời không bao
giờ đạt được? Diệp Tử Kiêu tôi thật sự không đến nỗi tệ, tại sao em
không nắm bắt, thậm chí không thử một lần?”
Thấy Hứa Hủ chỉ lạnh mặt mà không lên tiếng,
Diệp Tử Kiêu nói tiếp: “Có phải em luôn khư khư cố chấp và tỏ ra
thanh cao nên đến bây giờ vẫn chưa có bạn trai? Em không cảm thấy về
phương diện này, thật ra em rất thất bại hay sao?”
Diệp Tử Kiêu đã suy nghĩ rất lâu mới quyết
định nói ra câu này. Anh ta có phần cảm tính, nhưng cũng có ý muốn
đánh thức cái đầu gỗ của Hứa Hủ.
Hứa Hủ cảm thấy hơi đau nhói trong lòng, cô
quay người, sắc mặt vô cảm: “Tôi không muốn nói nhiều lời.”
Bắt gặp gương mặt lạnh nhạt của Hứa Hủ,
Diệp Tử Kiêu thực sự nổi nóng. Anh ta không nghĩ ngợi, túm cánh tay
Hứa Hủ. Xúc cảm mềm mại nơi bàn tay khiến trái tim Diệp Tử Kiêu run
nhẹ. Anh ta đột nhiên nhớ tới cảm giác khi nắm tay Hứa Hủ ở buổi coi
mắt, vẫn là cảm giác nhỏ bé, trơn láng, mềm mại như ngọc tan chảy
đó.
Diệp Tử Kiêu cúi đầu, đập vào mắt anh ta là
làn da mỏng gần như trong suốt của Hứa Hủ. Đôi mắt đen láy trầm tĩnh
và lạnh lùng của cô đang nhìn anh ta.
Đầu óc Diệp Tử Kiêu bỗng trở nên hỗn độn, anh
ta lập tức cúi xuống hôn Hứa Hủ.
Hứa Hủ cứng đờ người, vội nghiêng đầu né
tránh. Nhưng khí nóng ở bờ môi Diệp Tử Kiêu vẫn phả vào má cô. Cảm
giác xa lạ khiến gương mặt Hứa Hủ nhanh chóng đỏ ửng, thần sắc của
cô có phần quẫn bách.
Trong con mắt của Diệp Tử Kiêu, Hứa Hủ đã bị
anh ta nói trúng tâm tư. Cô không hiểu bản thân cô quá sách vở, quá
cứng nhắc. Bọn họ vẫn còn cơ hội, chỉ cần anh ta nỗ lực thêm một
chút là có thể khiến cô dao động.
Diệp Tử Kiêu cũng biết vừa rồi anh ta nhất
thời hồ đồ, để mất phong độ. Anh ta buông tay Hứa Hủ. Vừa định nói
lời xin lỗi, Hứa Hủ cất giọng vô cùng lạnh lẽo, chứng tỏ cô thật
sự tức giận: “Anh hỏi tôi, anh là loại hình như thế nào? Được, bây
giờ tôi nói cho anh biết.”
Diệp Tử Kiêu ngớ người. Bắt gặp đôi mắt vô
cùng trầm tĩnh của Hứa Hủ, trong lòng anh ta đột nhiên xuất hiện dự
cảm chẳng lành.
“Thứ nhất, anh tương đối tự phụ, thích theo
đuổi mạo hiểm và kích thích. Tôi đã từng xem qua tài liệu về công ty
điện tử Long Tây, phần lớn dự án do anh đầu tư đều là những dự án
có độ rủi ro cao và lợi nhuận cao. Tôi còn chú ý một điểm, mỗi khi
dự án bắt đầu thu lãi, anh lại đặt trọng tâm vào việc phát triển
dự án mới. Do đó, anh tiếp quản công ty một thời gian không phải là
ngắn, mặc dù về tổng thể có lãi nhưng anh không có một dự án nào
trở thành điển hình trong ngành, cũng không tạo thành một dự án
nòng cốt có khả năng cạnh tranh, phần lớn đều là không cao không
thấp. Anh có tính thích thưởng thức quá trình mạo hiểm bẩm sinh,
chứ không phải làm việc chắc chắn. Theo tôi thấy, đi theo anh, rủi ro
kinh tế sẽ càng lớn hơn người bình thường...”
Diệp Tử Kiêu sững sờ, sắc mặt anh ta trở nên
khó coi. Anh ta nhìn Hứa Hủ chằm chằm mà không lên tiếng.
Hứa Hủ tiếp tục cất giọng đều đều: “Thứ
hai, lúc Diệp Tử Tịch bị thương, anh ở gần chị ấy nhất, nhưng anh
không lập tức cấp cứu cho chị ấy. Anh đã ngập ngừng. Môn sinh học
thời trung học đã từng dạy, khi động mạch chảy máu, chúng ta cần ấn
vào nơi gần quả tim, tại sao anh không làm vậy?
Lúc đó có phải anh nghĩ, nếu anh làm sai,
Diệp Tử Tịch có khả năng sẽ chết? Anh tưởng anh nghĩ như vậy là
muốn tốt cho chị ấy hay sao? Khi đối mặt với sinh tử, anh hoàn toàn
thiếu dũng khí gánh vác trách nhiệm...”
Diệp Tử Kiêu sa sầm mặt: “Em nói linh tinh gì
thế?”
Hứa Hủ vẫn không dừng lại: “Thứ ba, vừa rồi
anh hiểu lầm tôi và Quý Bạch. Chúng tôi không hề có một cử chỉ hành
động thân mật, vậy mà phản ứng của anh quá khích hơn người bình
thường. Lý do tại sao? Có hai khả năng: Một là Quý Bạch trông có vẻ
xuất chúng, nếu là người đàn ông tầm thường, chưa chắc anh đã tức
giận đến thế, điều này chứng tỏ anh thiếu tự tin và lòng bao dung.
Khả năng thứ hai là anh có lòng chiếm hữu rất mạnh. Trong quá khứ
có người bạn gái nào chỉ vì lòng chiếm hữu của anh mà đề nghị
chia tay anh chưa?
Thứ tư, anh luôn chú trọng hình thức. Mỗi lần
chúng ta gặp nhau, hình như anh đều chải chuốt đến từng ngọn tóc.
Trên mạng cũng có tin lá cải về anh, nói bạn gái trước đây của anh
đều là mỹ nữ.
Vừa rồi khi nhìn thấy Diêu Mông, anh rõ ràng
phân tâm. Tất nhiên, đàn ông thưởng thức phụ nữ xinh đẹp là lẽ thường
tình. Nhưng tâm trạng của anh lúc đó tương đối kích động, về lý mà
nói khó có thể phân tán sự chú ý. Vậy mà anh đã bị Diêu Mông thu
hút, điều này chứng tỏ, hứng thú và sự quan tâm của anh
đối với
phái nữ mãnh liệt hơn người bình thường. Anh thích theo đuổi sự kích
thích, thích cảm giác mới mẻ, anh lại trưởng thành ở nước ngoài, nơi
có môi trường cởi mở, tôi có thể suy đoán, anh từng có quan hệ tình
dục không xuất phát từ cơ sở tình cảm đúng không?
Tóm lại, tại sao tôi phải chấp nhận một
người đàn ông làm việc tùy hứng, thiếu sự nhẫn nại, vào thời điểm
then chốt không thể gánh vác trách nhiệm, đồng thời có khả năng lên
giường với phụ nữ bất cứ lúc nào?”
***
Sau khi rời khỏi sân tập, Hứa Hủ chậm rãi đi
về quán ăn Quảng Đông.
Trong lòng cô không mấy dễ chịu.
Mặc dù cô đã sớm có nhận định như vậy về
Diệp Tử Kiêu nhưng trực giác luôn mách bảo cô, không nên nói ra những
lời đó, bởi vì sẽ khiến người khác bị tổn thương.
Bất cứ người nào cũng có khuyết điểm, nếu
phóng to khuyết điểm, ai cũng sẽ biến thành kẻ tồi tệ. Hơn nữa, bản
thân Diệp Tử Kiêu không phải người xấu. Thậm chí về cơ bản, anh ta là
người đàn ông xuất sắc.
Nhưng nếu không nói rõ nguyên nhân từ chối
Diệp Tử Kiêu, có lẽ anh ta sẽ tiếp tục đeo bám. Hơn nữa, việc suýt
nữa bị Diệp Tử Kiêu cưỡng hôn đã chọc giận Hứa Hủ, khiến cô không
thể kiềm chế.
Hứa Hủ ủ rũ đẩy cửa quán ăn. Lúc này bên
trong đã tương đối đông người. Quý Bạch vẫn nhàn hạ ngồi ở nguyên vị
trí.
“Diêu Mông đâu rồi?” Hứa Hủ hỏi.
“Cô ấy về trước rồi.” Quý Bạch đáp.
“À.” Hứa Hủ cầm túi xách để trên ghế. Cô
biết Quý Bạch cố tình đợi cô quay về: “Cám ơn anh.”
Quý Bạch đứng dậy, Hứa Hủ đi theo sau. Anh
không nói chuyện, cô cũng không lên tiếng. Hai người cách nhau một bước
chân, trầm mặc đi ra ngoài.
Ánh nắng buổi sáng chiếu xuống đường phố
sạch sẽ. Hứa Hủ ngẩng đầu liền bắt gặp hình bóng giống thân cây
thẳng tắp của Quý Bạch, che khuất tầm mắt của cô. Bước chân anh bình
ổn, không nhanh không chậm.
Không hiểu tại sao, chỉ lặng lẽ bước đi như
vậy, tâm trạng hỗn loạn của Hứa Hủ nhanh chóng tan biến, thay vào đó
là cảm giác yên bình và ấm áp.
Hai người đi tới nhà xe. Họ tự lấy xe, sau đó
đường ai nấy đi.
Hứa Hủ quay sang Quý Bạch, chào tạm biệt như
thường lệ: “Quý đội, hẹn gặp vào ngày mai.”
Quý Bạch đã dự liệu, Hứa Hủ sẽ không có
bất cứ lời giải thích nào về việc ‘ruồng rẫy’ anh. Nhưng gương mặt
cô lúc này vô cùng thản nhiên, không một chút ngượng ngập...
“Em đã từng suy nghĩ đến vấn đề chúng ta có
thích hợp hay không?” Quý Bạch đột nhiên cất giọng trầm thấp.
Hứa Hủ ngẩn người.
Trước đó cô nói như vậy, là bởi vì cô không
có ý định tìm bạn trai làm nghề cảnh sát, nên Quý Bạch đương nhiên
không thích hợp. Bây giờ anh hỏi câu đó, dù chậm hiểu đến mấy, Hứa
Hủ cũng biết, cách nói của cô rõ ràng là ‘tự đa tình’.
Vừa định lên tiếng giải thích, Hứa Hủ liền
bắt gặp ý cười nhàn nhạt trong đôi mắt đen của Quý Bạch.
“Chuyện đó...” Hứa Hủ chưa kịp nói hết câu,
Quý Bạch đã quay người bước đi.
***
Diệp Tử Kiêu phóng xe như bay về nhà. Nhìn
những tấm biển báo trên đường cao tốc vùn vụt lùi về phía sau, trái
tim anh ta phảng phất cũng thay đổi theo cảnh sắc, trở nên phẫn nộ,
trở nên chán nản và không biết làm thế nào.
Trên đời này chưa từng có một người phụ nữ
nào chỉ trích anh ta nặng nề như vậy, từng câu từng chữ có sức mạnh
ngàn cân, không một chút nể tình.
Từ nhỏ, Diệp Tử Kiêu đã là ‘ông trời con’.
Hoàn cảnh gia đình khiến anh ta và đám người giống anh ta hiểu cách
đối nhân xử thế, cũng biết làm thế nào để càng mưu cầu lợi ích,
sống vinh quang trên đầu người khác hơn những người cùng độ tuổi.
Lời nói của Hứa Hủ tựa mũi dao sắc nhọn,
đâm một nhát vào trái tim Diệp Tử Kiêu, xé rách vỏ bọc ngụy trang
tiền bạc hoa lệ, khiến anh ta sau khi hầm hầm tức giận, đột nhiên cảm
thấy không một mảnh giáp che thân.
Bởi vì những điều cô nói hoàn toàn chính
xác. Bởi vì từ đáy sâu tâm hồn, Diệp Tử Kiêu cũng biết anh ta là
loại người thế nào.
Một tiếng đồng hồ sau, Diệp Tử Kiêu về đến
nhà. Tất cả mọi người đều có mặt ở nhà, gồm bố anh ta, vợ chồng
anh cả, vợ chồng chị hai, vợ chồng chị ba, còn có Diệp Tử Tịch.
Bắt gặp gương mặt u ám của Diệp Tử Kiêu, chị ba tươi cười: “Ai lại
gây chuyện với đại thiếu gia nhà chúng ta thế?”
Diệp Lan Viễn cất giọng nghiêm nghị: “Lại đây
ăn cơm.”
Diệp Tử Kiêu chỉ nhìn Diệp Tử Tịch, thanh âm
của anh ta khô khốc: “Hôm đó, thành thực xin lỗi chị.”
Diệp Tử Tịch còn đang nghi hoặc, Diệp Tử Kiêu
đã quay người bỏ đi.
Buổi tối, Diệp Tử Kiêu nhận được điện thoại
của mấy người bạn, gọi anh ta đi quán bar ‘Dạ Sắc’. Quán bar này có
rượu ngon gái đẹp, là nơi ưa thích nhất của đám con trai nhà giàu.
Lúc đến nơi, Diệp Tử Kiêu đã khôi phục tâm
trạng bình thường, chỉ là không cười nói như mọi ngày. Một người
bạn thấy anh ta không mấy hào hứng, liền nháy mắt với cô gái ngồi
bên cạnh. Cô gái này là con gái nhỏ của một doanh nghiệp gia tộc
khác trong thành phố, thích Diệp Tử Kiêu từ lâu. Cô gái nâng ly rượu:
“Diệp thiếu, đã ra ngoài chơi thì nên quên hết chuyện không vui. Anh cứ
như vậy khiến em rất đau lòng.”
Diệp Tử Kiêu nhìn gương mặt mơ hồ và thân
hình đầy đặn của cô gái, trong đầu anh ta bất chợt bật ra câu nói
của Hứa Hủ: “Tại sao tôi phải chấp nhận người đàn ông như anh?”
Anh ta lập tức ôm cổ cô gái, phủ môi hôn cô ta.
Sau đó, hai người đi thuê phòng. Lúc điên cuồng
giải phóng dục vọng trên người cô gái, Diệp Tử Kiêu nghĩ thầm: ‘Hứa
Hủ, em nói rất đúng, tôi chính là người đàn ông như vậy. Em khiến tôi
rất khó chịu, rất đau lòng.’
***
Ngày hôm sau thời tiết rất đẹp, khi Hứa Hủ
đến sân tập, bầu trời đã hiện lên màu xanh lam trong vắt, giống tấm
vải lụa bao phủ xuống mặt đất.
Trong quá trình chạy bộ, Hứa Hủ hơi phân tâm.
Cô từng nghĩ đến chuyện gọi điện cho Diệp Tử Kiêu, an ủi anh ta một
câu. Nhưng lại nhớ đến tính cách kiêu ngạo của anh ta, lúc này mà
gọi điện có khi đổ thêm dầu vào lửa, nói nhiều vô ích, thôi thì xem
xét tình hình rồi tính sau.
Đến khi chạy vòng thứ hai, Hứa Hủ nhìn thấy
Quý Bạch ở phía trước đột nhiên dừng lại, cúi đầu nghe điện thoại.
Bắt gặp tấm lưng ướt đẫm mồ hôi của anh, Hứa Hủ bất chợt nhớ đến
câu nói của anh ngày hôm qua.
Cô nghe Triệu Hàn nói Quý Bạch rất ghét bị
con gái bám dính, xem ra cần giải thích với anh, cô không phải mơ mộng
viển vông. Cô nói không thích hợp, là bởi vì thân phận cảnh sát của
anh. Về con người thật của anh, cũng coi là một người đàn ông làm kỹ
thuật, có ngoại hình và thể trạng xuất chúng, ý chí kiên định, tư
duy nhạy bén...
Những kết luận này vụt qua đầu óc Hứa Hủ.
Cô còn chưa kịp suy nghĩ sâu hơn, đằng sau đột nhiên vang lên tiếng bước
chân gấp gáp. Ở giây tiếp theo, Hứa Hủ cảm thấy một thân thể đầy
mùi mồ hôi và tỏa nhiệt lượng nhanh chóng tiến lại gần cô. Không đợi
cô quay đầu, cổ áo bị siết chặt, đôi chân vẫn đang chạy lập tức phanh
lại. Hứa Hủ đã bị Quý Bạch kéo cổ áo.
“Anh làm gì vậy?” Hứa Hủ chau mày, đồng thời
quay đầu.
Gương mặt Quý Bạch đầy mồ hôi, thần sắc anh
nặng nề, đôi mắt đen tỏa khí lạnh.
“Mau đi theo tôi. Ở nhà số 3 đường Dược Mã,
núi Lâm An vừa phát hiện thi thể một người phụ nữ.”
Hứa Hủ giật mình. Quý Bạch ngừng một giây
rồi nói tiếp: “Người chết là Diệp Tử Tịch.”